Anh Trục Thiên, ngày mai anh đi đâu?
Theresa lại nôn nóng chạy lên phía trước, định nắm chặt lấy cánh tay của Long Trục Thiên.
Long Trục Thiên nhanh chóng né tránh, thẳng thắng nói:
- Trở về Hoa Hạ, thăm bạn gái anh.
Theresa vừa nghe xong, sắc mặt tái mét, hai con mắt trợn to, mãi mới nói nên lời:
- Anh Trục Thiên, anh vừa nói cái gì? Anh làm sao lại có bạn gái được?
- Em không tin! Anh Trục Thiên, anh đang nói dối em phải không, anh cố nói dối làm em tức giận đau lòng phải không? Đúng rồi, anh mau nói đi, lúc nãy là anh nói dối em phải không?
Theresa kêu gào ầm lên.
Long Trục Thiên bất đắc dĩ nhìn cô:
- Theresa, anh không có lừa em, anh đã thích cô ấy từ mười năm trước rồi.
Theresa nghe xong liền giật mình, cảm giác cô vừa nghe xong việc gì kinh hãi lắm, đôi mắt màu lam ấm ức phiếm lệ, sau đó hổn hển khó thở kêu la:
- Em không cho phép anh thích người khác! Anh là của em! Anh chỉ được phép thích em! Cha em đã nói rồi, đợi anh lên làm Thánh Chủ sẽ gả em cho anh! Anh tại sao lại thích người khác? Em phải giết cô ta!
Long Trục Thiên nghe xong, ánh mắt sắc lạnh, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng:
- Theresa, từ trước đến nay, anh chỉ coi em là em gái của anh, trước giờ chưa từng có ý định sẽ lấy em! Nếu em dám làm điều gì bất lợi với cô ấy, cho dù là em, anh cũng sẽ không tha thứ!
- Anh Trục Thiên…
Theresa cảm nhận ngữ khí của anh ta thì trở nên tuyệt vọng đau lòng:
- Tại sao anh lại đối xử nhẫn tâm với em như vậy? Từ lúc em ba tuổi em đã quyết định sẽ trở thành vợ của anh! Tại sao anh lại vứt bỏ em như vậy?
- Theresa, anh rất xin lỗi đã để em hiểu lầm, nhưng từ trước đến giờ, anh không có ý nghĩ gì khác với em.
Ngữ khí Long Trục Thiên không có một tia uyển chuyển nào.
- Nếu anh không lấy em, cha em sẽ không để anh lên làm Thánh Chủ! Hừ!
Theresa hừ lạnh một tiếng:
- Anh sẽ mất đi rất nhiều, đến lúc đó anh sẽ phải hối hận!
Khóe môi Long Trục Thiên hơi giật giật, cũng không đáp lại, đi thẳng vào trong hậu đường.
- Arnold…
Đôi mắt màu làm vốn mĩ lệ đẹp đẽ của Theresa bây giờ ngập tràn sự ghen ghét quay sang bên Arnold, ép hỏi:
- Anh nói cho tôi biết, người phụ nữ đó là ai!
- Xin lỗi Thánh Nữ, tôi cũng không biết.
Arnold hơi rụt cổ lại.
- Không biết? Anh làm sao có thể không biết?
Theresa tức giậm gầm lên:
- Nếu anh dám không nói sự thật, tôi sẽ giết chết anh!
- Thánh Nữ, cho dù người có giết chết Arnold, Arnold cũng không biết. Thánh Nữ cũng biết, cậu Long mất tích lâu như vậy, lần này trở về, tôi mới có cơ hội liên hệ được với cậu ấy. Đoạn thời gian trước đó, đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không biết?
Arnold cúi đầu đáp.
- Là thật?
- Vâng, là thật, Arnold không dám giấu diếm Thánh Nữ.
- Tôi không tin không điều tra ra người phụ nữ kia.
Theresa giậm chân:
- Anh Trục Thiên là của tôi! Ai muốn cướp anh ấy khỏi tay tôi, người đó phải chết!
- Thánh Nữ!
Arnold nhịn không được ngẩng đầu lên nói:
- Cậu Long lúc nãy có nói, nếu Thánh Nữ động vào người phụ nữ của cậu ấy, cho dù là Thánh Nữ, cậu ấy cũng không tha thứ.
Nghe thấy câu này, Theresa càng thêm tức giận:
- Không tha thứ? Hừ, tôi không sợ!
Nói xong, cô ta tức giận đi ra đại sảnh.
Arnold đi vào hậu đường, nhìn thấy Long Trục Thiên đang ngồi dưới gốc cây lau súng.
Đi theo cậu ta nhiều năm như vậy, anh ta biết, chỉ những lúc trong lòng phiền muội, Long Trục Thiên mới lấy súng ra lau.
Theresa từ nhỏ đã thích Long Trục Thiên, đến Thánh Chủ cũng ngầm công nhận anh ta là con rể.
Lúc đó, Long Trục Thiên cũng không nói gì, mọi người cũng cho rằng anh ta cũng đã ngầm nhận rồi.
Bây giờ, lại đột nhiên xuất hiện một cô gái. Đến cả Arnold, cũng khó mà không kinh ngạc.