Dương Tử Mi cũng không muốn bố nhìn thấy bộ dạng lúc này của đạo trưởng Ngọc Thanh, lập tức từ chối nói:
- Bố ơi, sư phụ cần tĩnh dưỡng, bây giờ không tiện gặp bố, bố về trước đi...
- Rốt cuộc ông ấy bị bệnh gì nghiêm trọng vậy? Bố còn tưởng rằng đạo trưởng sẽ không mắc bệnh gì cơ.
Dương Thanh nghi hoặc hỏi.
- Bố, tuy rằng sư phụ tu đạo nhưng cũng không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử, con cũng vậy.
- Ừ.
Dương Thanh gật đầu xong liền hỏi:
- Nữu Nữu, vậy lúc nào con mới rảnh đi qua chỗ nhà bà ngoại? Bọn họ đều mong có mưa sớm một chút, nếu không mọi người sẽ nổi điên mất, cậu họ con đang chờ ba trả lời đấy.
Dương Tử Mi khó xử:
- Bố, sư phụ như vậy, con thật sự không thể rời đi nửa bước, có thể đợi đến hai tuần sau được không?
- Nữu Nữu...
Dương Thanh nghiêm giọng nói:
- Đây là việc nhà ngoại nhờ con giúp đỡ, nếu con vẫn tiếp tục kéo dài thời gian không đi, người ta sẽ chửi mắng mẹ con, họ sẽ nói mẹ con là vong ân bội nghĩa.
Dương Tử Mi cũng có chút lo lắng.
Điều bố nói đều là sự thật.
Nếu chỉ vì tiền thì cô cũng không để ý nhưng việc này liên quan đến danh dự của mẹ ở nhà ngoại.
Mặc dù mẹ cô đã nhiều năm không về nhà ngoại, nhưng đó là nơi bà sinh ra, chắc chắc bà rất muốn trở về nơi đó.
Vậy chỉ có thể chờ Long Trục Thiên quay lại, nhờ anh giúp sư phụ, còn mình sẽ qua bên đó.
Nhà bà ngoại không quá xa, đi xe đến đó chỉ cần sáu tiếng đồng hồ. Nhưng điều cô lo lắng là sự việc lớn quá, khó có thể giải quyết trong thời gian ngắn, như vậy cũng không trở về sớm được.
- Bố, vậy bố nói với cậu họ, ngày mai con sẽ qua đó.
- Được, vậy ngày mai để mẹ con đi cùng với con tới nhà ngoại, để gặp cậu dì của con.
Dương Thanh thấy Dương Tử Mi đồng ý thì rất vui mừng.
- Vâng, ngày mai con sẽ đi đón mẹ.
Dương Tử Mi gật gật đầu.
Dương Thanh hài lòng rời đi.
Ông vừa đi khỏi, tâm trạng Dương Tử Mi đột nhiên trở nên hưng phấn.
Không lẽ Long Trục Thiên về tới đây?
Cô chạy ra cửa, nhón chân ngó nghiêng chờ.
Quả nhiên chiếc Hummer màu đen của Long Trục Thiên đang rong ruổi cách đó không xa.
Tim cô phập phồng đập theo chuyển động của chiếc xe, si ngốc nhìn chiếc xe đi đến gần.
Xe dừng trước mặt cô, thân hình cao to cường tráng màu đen của Long Trục Thiên từ trên xe nhảy xuống.
Ánh mắt hai người giao nhau, trực tiếp xuyên vào tim nhau.
Trái tim chợt đập chậm một nhịp, vui mừng như điên đến mức nghẹt thở.
Hai người đứng bất động, hai mắt nhìn nhau không chớp, yên lặng nhìn đối phương, chỉ muốn đối phương ở trong tầm mắt của mình, sau này không rời khỏi tầm mắt nhau.
Thật lâu sau, Long Trục Thiên giang hai tay, nghẹn giọng gọi:
- Mi Mi, anh về rồi!
- Trục Thiên, cuối cùng anh đã về!
Nói xong, nước mắt Dương Tử Mi không kiềm chế được chảy xuống. Cô chạy nhào vào lồng ngực ấm áp của anh, ôm lấy vòng eo to lớn, mặt chôn ở vị trí trái tim anh…
Tai trái áp vào bên ngực có trái tim đang đập phập phồng hỗn loạn.
Nỗi lo sợ bất an trước đấy, trong chớp mắt đều biến mất.
Dường như chỉ cần anh ở đây, cô không có bất kỳ sự lo sợ hay khó khăn gì nữa.
Một tay Long Trục Thiên ôm eo cô, một tay xoa tóc cô, đau lòng nhìn mái tóc vốn màu đen dài biến thành màu băng lam.
Phải trải qua lo lắng thế nào, mới khiến cô biến thành thế này?
Bàn tay thô ráp của anh nhẹ vuốt tóc cô, vỗ về sau lưng cô, muốn nói lời trấn an, nhưng lại không nói nên lời, chỉ đành để cô khóc ướt nhẹp trước ngực mình…