Sadako làm xong bữa tối vô cùng phong phú.
Bình thường cô và Lam Nha Nha chỉ ăn chút thức ăn thanh đạm. Lúc này Long Trục Thiên trở về, bữa ăn lập tức lấy thịt làm món chính, nhất là thịt dê và thịt bò mà anh ta thích nhất.
Ngồi trước bàn cơm, Dương Tử Mi mới có thời gian giới thiệu Long Trục Thiên với Sadako và Lam Nha Nha.
Như lời của Dương Tử Mi, nha đầu Lam Nha Nha này rất nhát gan, thấy khí tức của Long Trục Thiên quá lớn, quả nhiên khẩn trương không dám hừ một tiếng.
Dương Tử Mi lại nhớ đến Sadako có cùng đồng khí liên chi với mình, mà mình lại yêu Long Trục Thiên, sợ rằng Sadako cũng sẽ có tình cảm đặc biệt với anh, nên cô cũng không nhịn được chú ý quan sát cô ta.
Phát hiện ánh mắt Sadako nhìn về phía Long Trục Thiên cũng không có gì khác thường, liền hơi hơi yên tâm, sau đó cười thầm mình lòng dạ hẹp hòi.
Xem ra, Sadako chỉ cùng tiến cùng lui với mình trên phương diện tinh khí nguyên, còn về mặt tình cảm thì không giống nhau.
Chủ nhân mà cô tin tưởng cung phụng chỉ có bản thân mình thôi.
Tiểu Thiên bị đặt ở vị trí cho trẻ sơ sinh trên bàn ăn, chỉ có thể nhìn, mà không thể ăn, bởi vì không có răng để ăn, chỉ đành buồn bực hút sữa thật mạnh.
- Đợi đấy, chờ mình mọc răng rồi, mình sẽ kêu Sadako hàng ngày làm món ngon cho mình ăn.
Tiểu Thiên bất bình trong lòng nói.
- Chờ cậu mọc răng rồi hãy nói.
Long Trục Thiên cố ý gắp một miếng thịt dê nướng thơm ngon giơ lên trước mặt Tiểu Thiên sau đó bỏ vào miệng, ăn ngon lành.
Tiểu Thiên hận đến mức nghiến răng nghiến lợi:
- Long Trục Thiên, anh chẳng những keo kiệt hay ghen tị mà còn âm hiểm cay độc.
- Anh như vậy đó, cậu có thể làm gì anh?
Long Trục Thiên nhíu nhíu mày, gắp một miếng cho Dương Tử Mi:
- Ăn ngon lắm, Mi Mi em ăn nhiều một chút, để cho người không ăn được chảy nước miếng.
Dương Tử Mi không biết phải làm sao.
Long Trục Thiên thế mà lại lộ ra một mặt hiếm thấy của anh, thế mà lại trêu đùa với Tiểu Thiên.
Thật ra, Long Trục Thiên làm như vậy chính là cố ý làm Dương Tử Mi vui vẻ, để cô tạm gạt sang một bên bộ dạng chồng chất lo lắng.
Anh không am hiểu các thể loại thuật Âm Dương kia, không có năng lực để giúp cô, chỉ có thể để cô gánh vác mọi thứ, làm tăng thêm khả năng gánh vác áp lực tâm lí.
Tiểu Thiên cũng vậy.
Nó mặc dù có linh khí nhất định, lại chịu sự hạn chế của thân thể trẻ sơ sinh, chỗ nào cũng không ngồi được, việc gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn cô thương tâm, bản thân cũng khổ sở.
Bởi vì không khí trêu đùa mà Long Trục Thiên và Tiểu Thiên tạo ra mà ngay cả người nhát gan như Lam Nha Nha cũng dần quên đi khí tức của Long Trục Thiên, bắt đầu cười rộ lên.
Tâm tình Dương Tử Mi cũng tốt hơn một chút.
May là có Long Trục Thiên ở đây, có bạn bè như Tiểu Thiên, Lam Nha Nha ở bên.
Sau khi ăn cơm, Dương Tử Mi ngồi lên xích đu cho mát.
Long Trục Thiên ở đằng sau lưng đẩy cho cô, đẩy xích đu lên cao.
Dương Tử Mi coi mình như những thiếu nữ bình thường, mỗi lần xích đu lên cao liền kêu to lên.
Tâm tình vốn nặng nề cũng dần biến mất.
Nhưng khi cô ở trên cao, vô tình liếc nhìn ra bên ngoài tòa nhà, thấy trong khu rừng nhỏ đối diện có ánh sang phản chiếu của kính viễn vọng đang chiếu về phía tòa nhà của mình.
- Có người đang giám sát mình ư?
Cô bảo Long Trục Thiên lại đẩy lên cao.
Quả nhiên trong khu rừng nhỏ có khoảng bốn năm người, có hai cái kính viễn vọng đang hướng về phía tòa nhà của mình.
Cô xuống xích đu, nói với Long Trục Thiên.
Con ngươi Long Trục Thiên hơi rụt lại:
- Chúng ta ra ngoài xem.
- Vâng!
Hai người trèo qua bức tường bao quanh sân sau đi ra ngoài, chia thành hai hướng đi về phía khu rùng cây cối um tùm.