- Không... không... không! Chị dâu hiểu lầm rồi, bánh mì này là chính tay em làm. Em muốn các cháu ăn thử, còn đây là quà em tặng chị và anh cả. - Hoàng Tú Lệ vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng nói.
- Vậy sao, tôi xem xem, cô có thể tặng nổi cho chúng tôi cái quà gì?
Chị dâu cả cười đểu một tiếng, mở quà ra, sau đó giọng điệu khinh thường nói:
- Tôi còn tưởng là quà gì? Hóa ra là mấy con cá mắm thối. Cho dù nhà tôi có nghèo nàn phải đi ăn xin cũng không ăn nổi cá mắm này đâu. Anh cả cô tuy không phải người có nhiều tiền, nhưng ở thôn Hoàng này cũng là phú hào số một số hai. Bào ngư, vi cá cũng đã ăn không ít lần, cô lại tặng chúng tôi cái đồ cho người nghèo ăn thế này, chính là muốn làm nhà chúng tôi mất mặt hay sao? Mấy con cá mắm thối này cô giữ lại mà ăn đi.
Nói xong, bà ta ném hộp quà đi, cá mắm rơi đầy mặt đất.
Tuy rằng đây chỉ là cá mắm, nhưng cũng là loại cá mắm ngon nhất có thể mua được ở thành phố A, mặc dù không phải rất đắt, nhưng cũng năm mươi đồng nửa cân.
Hoàng Tú Lệ nhớ rằng anh cả thích ăn cá mắm nhất, nhìn thấy cá mắm nhất định sẽ rất vui, nhưng không ngờ rằng quà mình tặng lại bị người ta coi là đồ của ăn mày mà ném đi.
- Mẹ chắc sẽ đau lòng lắm? - Dương Tử Mi xót cả ruột.
Quả nhiên, Hoàng Tú Lệ ôm ngực, mặt tái nhợt đi ra. Phía sau còn truyền đến giọng nói khinh thường của chị dâu cả:
- Mấy năm không về bây giờ tự nhiên về tặng quà, còn không phải là muốn về nhà mẹ đẻ vay tiền sao? Không có cửa đó đâu.
Nói xong, ầm một tiếng, cửa đóng lại.
Hoàng Tú Lệ tức đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
Dương Tử Mi vội chạy lên đỡ lấy mẹ, giúp mẹ nhuận kí.
Hoàng Tú Lệ vừa thở được, lại đến Dương Tử Mi thở không nổi.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, bản tính cậy thế cậy quyền của mợ cả vẫn không đổi, thái độ vẫn luôn cay nghiệt với mẹ. Cũng bởi vì năm đó mẹ không nghe lời bà ta gả cho gã họ Đường, một gã nhà giàu mới nổi vừa lùn vừa béo, mà lại lấy bố cô – ông thầy giáo nghèo Dương Thanh.
Hoàng Tú Lệ im lặng khom người, nhặt mớ cá mắm dưới đất lên, ngẩng đầu gắng gượng cười, nói với Dương Tử Mi:
- Nữu Nữu, con đừng so đo với mợ cả của con, con người mợ ấy là vậy, mợ ấy không thích cá mắm, nhưng cậu con hẳn là sẽ thích.
- Ái chà, ai đây ta?
Vừa nói xong, liền nghe thấy giọng nói quái dị của cậu cả, nhìn thấy Hoàng Tú Lệ, bộ mặt vốn có mấy phần giả tạo lập tức trầm xuống:
- Hoá ra là Tú Lệ, cô quay về đây làm gì?
Nghe xong lời này, vẻ mặt Hoàng Tú Lệ lại thay đổi.
Bà về nhà mẹ đẻ, lại bị anh cả chất vấn như hỏi phạm nhân, tâm trạng phút chốc rơi xuống thấp.
Thấy Hoàng Tú Lệ đang bê cá mắm, cậu cả lập tức che mũi, lộ ra vẻ chán ghét. Tay còn lại giống như đang đuổi ruồi bọ, quơ liên tục, miệng nói thầm:
- Sao cô lại mang mấy con cá mắm thối đến đây? Đúng thật là...
Một lần nữa, Hoàng Tú Lệ lại bị tổn thương, bà thì thào nói:
- Anh cả, không phải trước đây anh thích ăn cá mắm nhất sao?
- Bây giờ ai còn ăn cái thứ cá mắm thối chết này nữa? Cô thấy anh cả cô là kẻ nghèo túng thế à?
Hoàng Lợi kêu lên, bản tánh thật chẳng khác với vợ ông ta là bao.
- Hoá ra là thế, vậy thì… em giữ lại ăn vậy.
Hoàng Tú Lệ cúi đầu, đậy nắp hộp cá mắm lại, đáy mắt phủ một tầng sương mù. Bà rất tủi thân, nhưng sợ bị Dương Tử Mi phát hiện sẽ tức giận, nên không dám ngẩng đầu.
Nhưng… Sao Dương Tử Mi lại không nhìn ra sự đau lòng của mẹ cơ chứ?
Đối với loại người xem tình thân là món nợ như người đàn ông trước mặt, thì cô thật lòng chỉ muốn hung hăng tát ông ta một cái, nhưng lại sợ sau này mẹ sẽ khó xử với người trong thôn.
Dù sao đi nữa, đó cũng là người thân của bà.