- Tú Lệ đến rồi à? - Cậu hai Hoàng Cường vô cùng vui sướng, từ trong nhà đi ra.
Trông thấy bộ dạng cậu hai, lòng Dương Tử Mi vô cùng đau xót.
Cậu cũng chỉ hơn mẹ một tuổi mà thôi, nhưng trông già hơn rất nhiều. Người gầy giống que củi, lưng hơi gù, cả đầu đều là tóc bạc xơ xác, đôi mắt hõm sâu trông rất tối tăm, mặt đầy sầu khổ.
Gánh nặng gia đình, sự áp bức của vợ, làm cho một người vốn đang tuổi trung niên sung mãn bị chèn ép thành một ông già khổ sở.
Nghĩ đến kiếp trước, nửa đêm cậu ấy còn lén lấy bánh mì cho mình ăn, rồi cảnh cậu nhìn mình nức nở khóc nhưng cũng chỉ biết thở dài, Dương Tử Mi càng buồn rầu.
- Tú Lệ, em đến rồi?
Hai mắt tối đen kia của Hoàng Cường hơi loé sáng, ông ta và Hoàng Tú Lệ xấp xỉ tuổi nhau. Hai người từ nhỏ tình cảm khá tốt, nhìn thấy em gái đến, ông rất vui mừng.
- Anh hai...
Nhìn thấy anh hai mình già nua, tiều tụy như vậy. Hoàng Tú Lệ nghẹn ngào gọi một tiếng, đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay gầy thô ráp, gân guốc như cây khô của anh trai:
- Anh, sao anh lại thành như vậy?
- Anh…rất tốt.
Hoàng Cường nhìn thấy em gái quần áo sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, giống cô gái trẻ mười mấy tuổi, rưng rưng nói:
- Anh biết em chuyển vào thành phố rồi, nhưng công việc bận quá, làm anh không qua thăm em được.
- Sau này qua cũng được.
Hoàng Tú Lệ gắt gao nắm chặt tay anh hai trả lởi rồi thân thiết hỏi:
- Anh hai, có phải sức khỏe anh không được tốt? Eo có còn đau không?
Mười mấy năm trước, Hoàng Cường bị ngã xuống núi chấn thương eo. Không được chữa trị hoàn toàn, nên để lại rất nhiều di chứng, khiến cho không làm được việc nặng, bị vợ suốt ngày mắng mỏ.
- Không có chuyện gì lớn lắm! - Hoàng Cường không muốn em gái lo lắng vì mình, giấu diếm nói.
- Sao lại không có chuyện gì lớn? Mỗi tối đều đau không ngủ được, giống quỷ khóc sói tru, lại không khuân vác được như những người khỏe mạnh khác.
Mợ hai vô cùng chờ mong nhìn Hoàng Tú Lệ:
- Tú Lệ à, em bây giờ ở thành phố giàu có rồi, xem anh em đối tốt với em như thế, em hãy đưa anh ấy vào bệnh viện trong thành phố khám đi. Nếu không, anh ấy thật sự không chịu nổi.
- Nữu Nữu còn giỏi hơn cả bác sĩ trong bệnh viện, để Nữu Nữu giúp là được. - Hoàng Tú Lệ đầy chờ mong nhìn Dương Tử Mi.
- Tú Lệ, không phải vì em tiếc mấy đồng tiền mà lừa Hoàng Cường nhà chị đấy chứ. Nữu Nữu mới mấy tuổi đầu biết y thuật cái gì, không làm Hoàng Cường nhà chị bị tàn phế chứ?
Mợ hai nghe thấy Hoàng Tú Lệ từ chối đưa Hoàng Cường đến bệnh viện trong thành phố, mặt lập tức xị xuống.
- Cái này… - Hoàng Tú Lệ có chút khó xử, nhất thời không biết nói gì cho phải.
- Mợ hai, cháu từ bé đã theo một thầy trung y học châm cứu, cháu tự tin trình độ y thuật của mình. Nếu như cháu không chữa trị được, cháu sẽ bỏ tiền ra đưa cậu hai đến bệnh viện điều trị đến khi nào khỏi thì thôi. - Dương Tử Mi cố nén giận nói.
Vừa nghe Dương Tử Mi nói bỏ tiền ra, con mắt mợ hai lập tức sáng lên, nhìn Hoàng Tú Lệ hỏi:
- Tú Lệ, em nghe Nữu Nữu nói rồi đấy... Nữu Nữu nói sẽ bỏ tiền ra, em sẽ chịu bỏ tiền đúng chứ?
- Anh ấy là anh hai em, em sẽ không tiếc mấy đồng tiền đâu. Để Nữu Nữu xem cho anh hai trước đi. - Hoàng Tú Lệ có hơi tức giận nói.
Không biết vì sao, Hoàng Cường cảm thấy đứa cháu nhỏ trước mắt này không phải tầm thường. Đương nhiên tin tưởng cô bé có thể thực sự chữa khỏi cho mình.
- Vào nhà rồi nói. - Hoàng Tú Lệ nói.
Dương Tử Mi gật gật đầu, cùng bọn họ vào nhà