Đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên như trong kí ức hồi còn nhỏ của Dương Tử Mi. Cái ghế mây cũ nát, cái bàn mất góc, vách tường bong tróc, đồ đạc vứt bừa bãi.
Hoàng Cường dọn dẹp lại cái ghế mây dài trong phòng, bảo Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi ngồi xuống.
Hoàng Tú Lệ thấy anh hai vẫn sống trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng lại thở dài.
Dương Tử Mi không có thời gian nói chuyện phiếm nữa, cô phải nhanh chóng giải quyết vụ việc Hoả Diễm cục của thôn, sau đó về thành phố A, Long Trục Thiên và sư phụ vẫn đang đợi cô.
Cô bắt mạch cho Hoàng Cường, phát hiện cơ thể cậu đang trong tình trạng suy nhược trầm trọng, huyết hư, tỳ hư, thận hư. Từ góc độ trung y mà nói, cả cơ thể của cậu giống như một cái khung rỗng, lại còn giãn phế quản sỏi mật, nói chung trên cơ thể không có bộ phận nào hoạt động tốt.
Cô bảo cậu nằm trên giường, rồi bắt đầu châm cứu.
Thân thể cậu hai cực kì yếu ớt, không thể lập tức trị liệu, chỉ có thể từ từ khơi thông kinh mạch, đồng thời truyền chân khí.
Chữa trị cho người bình thường chân khí tiêu hao không nhiều. Hơn nữa đây còn là người cậu duy nhất đã từng đối xử tốt với cô.
- Tú Lệ, Nữu Nữu nhà em thật sự hiểu biết y thuật. Xem ra là thật rồi, loại châm này hình như chị có thấy trên Tivi... Cái gì mà Đại Trường Kim hình như cũng chữa bệnh như vậy, đúng không? - Mợ hai thấy bộ dạng Dương Tử Mi, bèn hỏi Hoàng Tú Lệ.
Hoàng Tú Lệ gật gật đầu:
- Y thuật của Nữu Nữu cũng không tệ, hàng xóm nhà em đều mời cháu nó đến khám bệnh.
- Nghe nói bác sĩ kiếm được nhiều tiền lắm, Nữu Nữu có phải là kiếm được nhiều đúng không?
- Cháu ấy theo học thầy đông y nào? Đả Oa nhà chị không muốn đi học nữa, nó cũng nhanh nhẹn, có thể cho nó theo học sư phụ của Nữu Nữu không?
Hai mắt mợ hai sáng lên.
- Cái này… - Hoàng Tú Lệ không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Sắc mặt mợ hai có chút tức giận:
- Tú Lệ, em thật là... chỉ muốn Nữu Nữu nhà em học y kiếm tiền, mà lại không muốn giúp đỡ cháu mình. Lẽ nào em nhẫn tâm nhìn bọn nó không có việc làm, tương lai giống như cha nó không nuôi nổi vợ sao?
- Chị dâu, em không có ý đó. Nữu Nữu từ nhỏ đã theo học lão đạo trưởng trên núi. Lão đạo trưởng bây giờ già rồi, không muốn nhận đồ đệ nữa. - Hoàng Tú Lệ giải thích.
- Vậy thì để Nữu Nữu dạy em nó học, chị em với nhau càng dễ dạy dỗ. - Mợ hai nháy mắt khôn lanh nói.
- Chị dâu, thứ này không phải người thường có thể học.
Hoàng Tú Lệ thật sự không biết giải thích thế nào, gấp đến mức sắp khóc, lo lắng mình trả lời không thỏa đáng, sẽ mang đến phiền phức cho con gái.
- Chị nói này Tú Lệ, em đây là có ý gì?
- Lẽ nào con gái em không phải người bình thường sao? Chị thấy con lớn nhà chị thông minh gấp đôi con gái em, thầy nó cứ khuyên nó đi học, cứ nói nó rất thông minh. Chỉ là không chăm chỉ mà thôi, nếu không sẽ là học sinh giỏi.
Mợ hai có hơi tức giận, gằn giọng nói.
- Cái này…
Hoàng Tú Lệ cảm thấy mình càng nói càng sai, chỉ đành lo lắng nhìn Dương Tử Mi bên kia, im lặng không nói gì.
Dương Tử Mi lúc này đang tập trung châm cứu cho cậu hai, hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Ngân châm giữa ngón tay cô hơi run rẩy, truyền nguyên khí vào trong, cái này có thể so sánh với linh đan diệu dược của người khác.
Hoàng Cường chỉ cảm thấy toàn thân mình thoải mái, nhẹ nhàng chưa từng có. Xương eo và phần ngực trước giờ vẫn đau, cũng dần dần không đau nữa.
Trị liệu khoảng một giờ, Dương Tử Mi giúp cậu khai thông kinh mạch, truyền chân khí. Khi rút ngân châm ra, cô đã mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa.