- Theo lý mà nói thì không có khả năng giàu có, trừ phi là trúng số độc đắc. - Hoàng Khánh rít một hơi thuốc, rầu rĩ nói.
- Để em qua nhà bác cả hỏi thăm xem sao, theo lí thì chị ấy sẽ đến nhà bác cả trước. - Lương Quế Lan ngồi không yên, đứng dậy nói.
- Ừ! Đi đi... không cần phải nghĩ nhiều làm gì.
Hoàng Khánh gật đầu.
Trên đường đi, Lương Quế Lan vô tình đụng phải Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi đang chuẩn bị về nhà Hoàng Anh Kỳ.
Chỉ liếc mắt thôi cô ta cũng nhận ra Hoàng Tú Lệ, người chị chồng này cả tinh thần lẫn bộ dáng đều đã thay đổi. Trước kia khuôn mặt cô ta xám xịt, mặc quần áo cũ nát không vừa người, sắc mặt u ám, tóc thì xơ xác, bộ dáng nghèo túng bần hàn.
Bây giờ tuy rằng ăn mặc không phải rất đẹp nhưng rất vừa vặn và phù hợp. Mái tóc đen bóng gọn gàng, sắc mặt hồng thuận, cả gương mặt thư giãn, bước chân nhẹ nhàng, so với trước kia khác xa.
Còn có cô bé bên cạnh kia, mái tóc được nhuộm thành màu băng lam hiếm thấy, làn da lại mịn màng trắng nõn như ngọc bích, mi mục như họa, trên người mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ lại linh động.
Không phải đây là Nữu Nữu, cái đứa tóc khô vàng, vừa đen vừa xấu, lại còn thích khóc, nước mũi dính tùm lum trước kia chứ?
Hoàng Tú Lệ nhìn thấy cô ta bèn cười cười bước tới nghênh đón:
- Quế Lan, mợ ở đây sao?
Cảm giác khí chất Tú Lệ thay đổi, Lương Quế Lan cũng không dám coi thường, theo thói quen cô lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, nhiệt tình kêu lên:
- Chị, chị về rồi sao?
- Đúng thế, chị vừa về cùng Nữu Nữu. May quá, đang chuẩn bị qua nhà em thăm hai vợ chồng em. - Hoàng Tú Lệ nói.
- Ai da, đây là Nữu Nữu nhà chị sao? Cháu nó thay đổi nhiều quá, mấy năm không gặp mà đã trở thành cô gái xinh đẹp thế này, không khác gì mấy người nổi tiếng trên Tivi. Chị, chị thật là có phúc.
Lương Quế Lan nhiệt tình nói, trong lòng lại thầm nghĩ: "Khó trách cả nhà Hoàng Tú Lệ trở nên giàu có, không chừng là nuôi cô con gái xinh đẹp này để đi kiếm tiền."
Dương Tử Mi cực kỳ ghê tởm khuôn mặt tươi cười giả dối này của Lương Quế Lan, lúc Hoàng Tú Lệ muốn cô chào hỏi, cô chỉ miễn cưỡng kêu lên hai chữ mợ ba.
Nhớ rõ trước kia có một lần đói muốn chết, lúc đốn củi trở về thấy nhà cậu ba đang ngồi ăn khoai lang, cô liền buông rìu đứng trước mặt bọn họ đầy tội nghiệp, hy vọng bọn họ có thể cho mình ăn một miếng.
Ai mà biết được, mợ ba vừa nhìn thấy cô không nói năng gì, thế là lập tức nhấc bổng cô lên rồi ném xa mấy mét, xém chút nữa là cô bị gãy xương.
- Đồ sao chổi, cả người xui xẻo, về sau đừng có đứng trước cửa nhà tao.
Sau khi mợ ba ném cô đi thì ra sức chà xát tay vào tạp dề, giống như việc đụng vào cô là rất bẩn vậy.
Dương Tử Mi lúc ấy chỉ mới sáu, tuổi bị ném vừa đau đớn cũng vừa thương tâm.
Cô nghẹn ngào nhặt rìu nên rồi cúi đầu đi tiếp, sau này nhìn thấy chỗ này thì cũng lựa đường vòng mà đi.
Nghĩ đến bộ dáng đáng thương ngày đó, tim Dương Tử Mi không tự chủ được trở nên run rẩy.
Đối mặt với con người đã từng đối xử tệ với cô như thế, cô không thể nào thản nhiên tỏ ra hào phóng được, sắc mặt lạnh lùng không muốn nhìn thêm Lương Quế Lan chút nào.
Dù sao Lương Quế Lan cũng lăn lộn bên ngoài cùng chồng mình bấy lâu, thế nên cũng biết quan sát sắc mặt người khác, thấy Dương Tử Mi lãnh đạm với mình, cô ta còn tưởng người ta có nhiều tiền rồi nên khinh thường người ở nông thôn này.
Ý cười trên mặt cô ta càng lúc càng nhiều, nhưng sự trào phúng cũng càng thêm rõ ràng, cô cố ý thử Hoàng Tú Lệ:
- Chị à, nhà chị trở nên khá giả hơn có phải là nhờ vào Nữu Nữu không?
Hoàng Tú Lệ làm sao biết ý ngầm trong lời nói, cả mặt kiêu ngạo nhìn con gái cười với Lương Quế Lan nói:
- Đúng thế, nếu không có Nữu Nữu thì nhà chúng tôi không có được hôm nay.
Lương Quế Lan vừa nghe, trong lòng lập tức hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: “Quả nhiên, đám người này thật đúng là đáng sợ, thế mà lại dựa vào việc bán đi con gái mới mười lăm tuổi để trở nên giàu có. Còn có Nữu Nữu này nữa, tuổi còn nhỏ đã làm chuyện bán thân xấu hổ, vậy là còn tự cho mình hơn người, trưng bộ mặt lạnh với mọi người, thật đáng ghê tởm”.