Mấy cô gái được tuyển chọn vừa nghe nói muốn dùng máu mình để bôi lên tấm gỗ liễu kia thì giống như nhìn thấy quỷ vậy, sợ tới mức muốn bỏ chạy.
- Mọi người sẽ không mất nhiều máu đâu, mỗi người chỉ cần nhỏ một giọt máu lên mấy tấm ván gỗ là được rồi.- Dương Tử Mi an ủi nói.
- Em sợ đau, sợ máu.
Một cô bé xua tay nói:
- Hay là tìm người khác đi.
- Bác nói mấy đứa bị gì vậy? Thôn chúng ta đến giờ vẫn không có mưa, già trẻ lớn bé trong thôn ai cũng khó chịu sắp chết rồi. Cái thôn như này, ai còn muốn được gả vào nữa? Đến lúc đó anh em mấy đứa không cưới được vợ, mấy đứa sẽ làm thế nào? - Trưởng thôn tức giận mắng.
Mấy cô bé này cùng lắm chỉ mới có mười mấy tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ biết nghĩ đến bản thân, làm sao có thể nghĩ đến chuyện lâu dài rằng anh em của mình không cưới được vợ.
Lời trưởng thôn căn bản không có tác dụng nào với chúng.
- Trưởng thôn, theo cháu ai đồng ý hiến máu, sẽ thưởng cho người đó năm trăm đồng. - Dương Tử Mi lên tiếng nói.
Mấy cô bé kia vừa nghe, hai mắt đều sáng lên.
Nếu có thể có phần thưởng năm trăm thì mất mấy giọt máu có đáng gì, được năm trăm, bọn chúng có thể mua được bao nhiêu thứ mình muốn.
Trưởng thôn do dự một chút rồi gật đầu:
- Được! Nếu giải quyết được vấn đề hạn hán thì mỗi người các cháu sẽ được phần thưởng năm trăm đồng, hơn nữa còn được liệt vào đại công thần ở thôn, được ghi tên ở miếu đường.
- Vậy cháu sẽ hiến máu! - Hoàng Linh Mỹ cháu gái trưởng thôn lên trước nói, những người khác cũng biểu hiện đồng ý.
Dương Tử Mi lấy con dao đã được khử trùng, nhẹ nhàng rạch một chút vào ngón áp út tay trái của mỗi người, bảo bọn họ nhỏ một giọt máu lên mỗi tấm gỗ liễu, sau đó cũng rachj tay của mình lấy máu.
Chín giọt máu của xử nữ đã lấy xong, cô bắt đầu tiến hành vẽ bùa chú.
Thời điểm cô tiến hành vẽ bùa chú, mọi người ở đây đều cảm giác được không khí nóng gay gắt xung quanh hạ xuống vài độ, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được có hơi nước bốc lên trong không khí, ai cũng thoải mái nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Vẽ bùa chú xong, Dương Tử Mi bắt đầu bố trí Sát Thủy cục.
Đối với người ngoài nghề không hiểu pháp thuật thì chỉ thấy cô cắm từng tấm từng tấm gỗ liễu xuống đất mà thôi.
Thế nhưng, nó lại hao phí rất nhiều tinh nguyên của Dương Tử Mi.
Đầu tiên, căn cứ vào âm dương ngũ hành bát quái Cửu Cung trận pháp để bố trí vị trí của mỗi tấm gỗ liễu, mỗi lần cắm một tấm gỗ xuống, phải tiêu tốn nguyên khí để niệm chú ngữ, đồng thời phải truyền nội lực, không dùng bất cứ công cụ trợ giúp nào. Đất đai khô hạn lâu ngày đều trở nên vô cùng cứng chắc, nên mỗi lần trực tiếp cắm tấm gỗ xuống, cô bị mất đi rất nhiều sức lực.
Ở ba nơi được lựa chọn, cô đã bố trí xong Sát Thủy cục, trời cũng đã tối. Dương Tử Mi mệt đến mức sắp thở không ra hơi rồi, chỉ có thể ngồi xuống khoanh chân lại để điều chỉnh khí tức, đồng thời mượn trợ lực của nhân sâm để bổ sung nguyên khí.
- Nữu Nữu, xong rồi sao cháu? - Trưởng thôn cẩn thận hỏi cô.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Vậy khi nào trời đổ mưa? - Trưởng thôn cẩn thận hỏi cô lần nữa.
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, mười giờ đêm nay trời sẽ đổ mưa một trận.
Dương Tử Mi bấm ngón tay tính toán, xem xét lượng mưa của khu này. Bây giờ Hỏa Diễm cục tạm thời bị Sát Thủy cục khống chế, mưa có thể rơi xuống thôn Hoàng rồi.
Có điều, vì đây là lần đầu tiên cô bày trí bố cục này, nó lại còn đối phó với cái Hỏa Diễm cục vô cùng lớn kia nữa, trong lòng cô cũng không thật sự chắc chắn. Hơn nữa, trời đất gió mây bất trắc khó lường, bình thường đến dự báo thời tiết còn báo sai, huống hồ là cô.
Trưởng thôn nghe xong vô cùng vui sướng, nước mắt trào ra. Ông vội vàng quay về thôn khua chiêng gõ trống, mở loa phát thanh, thông báo toàn thể bà con trong thôn đến cảm tạ Dương Tử Mi.