Khi bọn họ đứng trước một ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp, họ nhìn thấy khu vực xung quanh sạch sẽ, ngay ngắn, xinh đẹp, liền có chút khiếp sợ.
- Nữu Nữu, cháu muốn để chúng ta ở trong ngôi nhà này?
Mợ hai kích động nhìn ngôi biệt thự mà bà chỉ được thấy trong Tivi. Có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày có thể đặt chân vào một nơi như vậy, không thể tin nhìn Dương Tử Mi.
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu, cười nhạt nói:
- Nếu mọi người đã đến nhờ vả cháu. Đương nhiên cháu sẽ không để mọi người ở một chỗ không tốt.
- Nữu Nữu, chỗ này sang trọng như vậy. Chúng ta chỉ là người nhà quê, sao có thể ở đây được?
Cậu hai Hoàng Cường căng thẳng nhìn xung quanh, do dự nói:
- Hay là cháu cứ tìm một chỗ nào đó thuê cho nhà cậu ở là được rồi.
- Cậu hai, đây là nhà mà cháu mua. Cháu để cho cậu ở là cậu có thể ở, liên quan gì đến việc người nhà quê hay người thành thị? - Dương Tử Mi nói.
- Nữu Nữu, nhà này là do cháu mua sao? Cháu có nhiều tiền như vậy sao? - Mợ hai đã thấy nhà cô, thấy hai ngôi nhà này giống như biệt thự ở trên Tivi thì đã hiểu rõ cháu gái trẻ tuổi của mình có rất nhiều tiền.
Trong lòng bà hạ quyết tâm vứt bỏ hết những gì ở thôn Hoàng, đến đây dựa vào cô là quyết định chính xác.
Bà cũng cảm thấy may mắn là lần trước không đối xử tệ với Dương Tử Mi như anh cả và chị dâu. Xem ra mình cũng có mắt nhìn, thế nên mới có thể trèo lên được cái cây to này.
- Cứ vậy đi, mọi người cứ an tâm ở lại đây đi. Chỉ là chỗ này là khu vực cao cấp, mọi người đừng xem chỗ này là nông thôn mà làm bẩn, làm loạn là được. Dì hãy trông coi con cho thật tốt, đừng để bọn nó phá hư đồ gì, tránh bị trách mắng, đến lúc đó cháu sẽ khó xử lắm. - Dương Tử Mi dặn dò.
- Nữu Nữu, cháu yên tâm đi! Mợ nhất định sẽ trông coi bốn đứa nhỏ kia thật tốt, không để cho bọn chúng chạy lung tung. Mợ cũng biết mà, người ở đây rất coi trọng luật lệ và vệ sinh. - Mợ hai sợ cô không cho bọn họ ở đây, vội vàng trả lời.
- Vậy thì tốt!
Dương Tử Mi nhìn bốn đứa nhỏ ở bên cạnh, bởi vì sống trong hoàn cảnh khô hạn không có nước nên đứa nào cũng đen thui.
- Cháu sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho tụi nó. Mọi người an tâm ở đây, chỗ làm của cậu hai cháu cũng đã chuẩn bị rồi.
- Nữu Nữu, cháu thật là tốt! Không uổng công trước kia mợ yêu thương cháu. - Mợ hai kích động lôi kéo tay cô nói.
"Trước kia yêu thương mình?"
Dương Tử Mi nghe lời này, liền đổ mồ hôi.
"Nếu nói thương cho roi cho vọt thì bà ấy thực sự rất yêu thương mình. Nếu không vì cậu hai, cô đã phải ăn xin trên đường. Bà ta sẽ không giúp mình chút nào, đối xử với mình giống như kiếp trước."
Dương Tử Mi mở cánh cửa sắt của ngôi biệt thự xa hoa.
- Thật là đẹp! - Bốn đứa nhỏ vui vẻ chạy vào trong, la hét thật to.
Còn cậu hai và mợ hai thì cẩn thận nhìn bốn phía, giống như Lưu mỗ mỗ lần đầu vào nhà quan lớn.
Đi vào bên trong ngôi biệt thự, thấy bên trong trang hoàng rực rỡ. Đồ dùng trong nhà đều là đồ Châu Âu, bọn họ không dám ngồi, lo sợ sẽ làm bẩn bộ Sofa bằng da quý giá, sang trọng kia.
Lần này thì đến lượt mợ hai không thể bình tĩnh được, bà nói với Dương Tử Mi:
- Nữu Nữu, những thứ kia đều rất quý, nếu như nhà mợ làm hư thì có phải bồi thường không? Nhưng mà nhà mợ bồi thường không nổi đâu. Hay là cháu đi thuê một chỗ nào cho nhà mợ ở đi.
- Nếu cháu có thể cho mọi người vào ở thì đương nhiên không sợ mọi người phá hư đồ rồi. Mọi người cứ an tâm ở đây đi.
Dương Tử Mi cười nói:
- Cháu cũng không keo kiệt đến vậy đâu.
- Người có tiền rồi thì thật khác nhỉ. Nữu Nữu, có phải bây giờ cháu có khoảng một trăm vạn không? - Mợ hai cẩn thận hỏi.
Dương Tử Mi cười cười:
- Cũng khoảng đó đi.
- Ồ, vậy chẳng phải cháu là một người giàu trăm vạn sao. - Mợ hai ngạc nhiên kêu lên.
- Thật là nhiều tiền!
Dương Tử Mi không đáp lại bà, bây giờ trăm vạn không là gì với cô cả. Đó chỉ là giá của một món đồ cổ mà thôi.