Trần Văn Đạt lập tức nóng đầu, lớn tiếng nói:
- Nhược Khê, em yên tâm! Cho dù dùng lưỡi để liếm, anh cũng nhất định bắt bọn họ phải liếm sạch bộ bàn ghế này! Nếu không, sẽ làm cho bọn họ biến mất khỏi thành phố A này! Em cứ ngồi một bên xem anh giải quyết chuyện này đi.
- Ha ha... anh Trần là tốt nhất!
Nhược Khê hôn lên mặt Trần Văn Đạt một cái. Sau đó buông ông ta ra, ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân chờ xem kịch vui.
Vốn dĩ cô ta không muốn so đo với mấy người Dương Tử Mi nhưng ai bảo làn da của bọn họ còn tốt hơn cô, ánh mắt có thần hơn cô. Cô không đạp bọn họ xuống thì sẽ không cảm thấy thoải mái.
Bình thường khi ở trong tổ quay phim, cô là diễn viên phụ tuyến ba nên phải chịu sự bắt nạt của những minh tinh lớn chỉ vì cô ta đẹp hơn họ, làn da đẹp hơn họ.
Việc này khiến cho tâm lý cô ta có chút biến chuyển, dần dần hình thành thói quen bắt nạt kẻ khác để tìm kiếm sự vui vẻ.
Trần Văn Đạt sờ bên má được hôn. Từ nơi nào đó đang cứng rắn, cả người đều mềm nhũn.
Ông ta đến trước mặt Dương Tử Mi, lớn tiếng quát:
- Là các người đến đây quấy rối phải không? Biết điều thì nhanh đi lau bàn ghế của cô Nhược Khê cho sạch sẽ. Sau đó đi xin lỗi, nếu không... ha ha…
Hạ Mạt định lên tiếng nhưng bị Dương Tử Mi ngăn cản.
Cô bước ra, lạnh lùng nhìn Trần Văn Đạt:
- Xin lỗi, tôi chưa bao giờ biết hai chữ “biết điều” viết như thế nào!
- Con nhóc thối này, tuổi còn nhỏ mà dám mạnh mồm!
Trần Văn Đạt vung tay lên định đánh lên mặt Dương Tử Mi nhưng lại thấy gương mặt cô lại xinh đẹp hơn Nhược Khê rất nhiều, da thịt lại trắng nõn. Liền hồn siêu phách lạc... tay cũng hơi co lại.
Con quỷ Nhược Khê kia rất dâm, lại ranh ma mà ở đây, ông ta chỉ là một quản lý nhỏ, không có nhiều tiền và quyền thế. Không thể nào đáp ứng được bản tính tham lam của cô ta.
Mặt khác, bây giờ cô ta đang tìm kiếm đại gia chống lưng cho mình.
"Cô gái tuổi còn nhỏ trước mặt đây nhìn qua rất có nét. Sau này lớn lên nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, làn da nõn nà như vậy không biết nếu mình sờ lên sẽ cảm thấy như thế nào?"
Ông ta bỏ tay xuống, nhìn Sadako đang đứng sau Dương Tử Mi hoàn toàn kinh ngạc.
Tuy rằng Dương Tử Mi rất đẹp nhưng vẫn còn quá nhỏ, mà trước mắt có một cô gái khoảng hai mươi tuổi trẻ trung, gương mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, còn có chút thành thục.
Trong đầu ông ta lập tức có ý nghĩ đáng khinh như Trần Bảo Thành.
Ông ta thấy Sadako là người lớn nhất, lập tức nói chuyện với Sadako:
- Vị khách này, có phải mấy người vừa gây chuyện với cô Nhược Khê? Vị khách quý của chúng tôi khiến cô ấy khó chịu, chuyện này phải làm sao đây?
Sadako không trả lời ông ta, chỉ nhìn Dương Tử Mi.
- Người khó chịu là chúng tôi, chúng tôi vào đây tiêu tiền nhưng đến chỗ ngồi cũng không được ngồi. Tôi nói này quản lý Trần, các người làm ăn như vậy à? Thái độ phục vụ khách là như vậy sao? - Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
Trên gương mặt dữ tợn của Trần Văn Đạt hơi run lên.
Dương Tử Mi nói không sai, chỗ ngồi ở trong đây để do khách tự ý lựa chọn, ngoại trừ chỗ của Nhược Khê.
Bình thường, ông ta cũng nhắc nhở nhân viên phục vụ đánh dấu chỗ ngồi đó. Không biết hôm nay nhân viên nào đã sơ ý, không đánh dấu lên chỗ đó để cho bọn người Dương Tử Mi ngồi ở đây.