Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Những người xung quanh đều há mồm trợn mắt. Những nhân viên phục vụ đang vây quanh Dương Tử Mi cũng nhanh chóng lùi lại mấy bước thật xa.

Đừng đùa! Lỡ như cô gái nhìn vô cùng xinh đẹp dịu dàng, có năng lực phi phàm kia không nói gì mà đánh mình một cái, vậy thì mình xong đời rồi.

Sadako phủi tay, đôi mắt đẹp nhìn bốn phía, thì thầm như nói với Trần Văn Đạt mà như nói với chính mình: 

- Cây cột này cũng chẳng có chút tính thử thách nào cả! Tiếp theo nên đập cái gì đây?

Trần Văn Đạt vừa nghe thấy, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, van xin:

- Bà cô của tôi ơi, xin cô đừng ra tay nữa! Cho dù các cô có tiền bồi thường thì tôi cũng chẳng còn đường sống nữa! 

Sadako đi đến bên người ông ta, khoa tay múa chân trên đầu ông ấy một chút, nháy mắt tươi cười như một đứa nhỏ vô hại:

- Đập bàn rồi, đập cây cột rồi… Nhưng chưa đập đầu người bao giờ, không biết có cứng hơn cây cột không nhỉ?


- Ôi mẹ ơi! - Trần Văn Đạt vừa nghe thấy, vội vàng lấy tay ôm đầu. Ông ta sợ đến mức lăn đi chỗ khác, cách xa Sadako một chút. 

- Điên rồi! Điên rồi! Gặp biến thái… Ai da, tôi thật xui xẻo… - Trần Văn Đạt kêu rên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Tiếng nhạc trong này rất lớn, mọi người đều bị hấp dẫn bởi nam nữ đang nhảy nhiệt tình trong sàn nhảy không hề chú ý đến chuyện gì xảy ra ở đây. Ngay cả cây cột bị Sadako đập nát cũng bị lấn át bởi tiếng nhạc.

Nhưng mà tiếng kêu của Trần văn Đạt như heo bị chọc tiết, vô cùng rõ ràng truyền vào tai mọi người. Phát hiện bên kia xảy ra chuyện, mọi người lập tức vây xem, nhìn thấy cái bàn và cây cột đổ nát, ai cũng kinh ngạc hỏi chuyện gì đã xảy ra. 

Trong những người vây xem, có cả La Anh Kình.

Thật ra anh ta vẫn ở trong này, vẫn luôn chú ý đến mọi chuyện ở đây.

Anh ta thật sự cảm thấy thương cảm cho người không biết trời cao đất rộng, không hiểu được cao thủ ở dân gian như Trần Văn Đạt. 


Đi trêu người nào không trêu lại cố tình trêu trúng Dương Tử Mi. Đúng là tự đi tìm đường chết!

Vốn anh ta chỉ biết Dương Tử Mi là một người vô cùng giàu có, bối cảnh không tầm thường. Nhưng nhìn thấy Sadako ở bên cạnh cô vô cùng tài giỏi, đập nát được cây cột, anh ta mới biết những gì anh ta biết về cô thật sự quá ít.

Sadako đi từng bước nhỏ, chậm rãi đến gần Trần Văn Đạt đang liên tục bò về sau. 

Đôi mắt đen như mực của cô ấy như hố đen chăm chú nhìn xuống làm Trần Văn Đạt cảm thấy như ông đang bị ác ma nhìn, sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh túa ra, cả người căng thẳng, dây thần kinh cũng bị kéo căng, dường như lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

- A… - Bị áp lực đến mức cùng cực. Ông ta hét lớn, quỳ trước mặt Sadako không ngừng van xin.

- Cô gái, cô gái, tha cho tôi đi… Tôi xin lỗi các cô, đều do đồ tiện nhân Nhược Khê kia… Tôi nhất định bắt cô ta lau giày cho các cô, quỳ xuống xin lỗi các cô… 

Ánh mắt Dương Tử Mi tìm kiếm Nhược Khê. Phát hiện cô ta đang trốn sau lưng A Linh định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.

Chuyện hôm nay do cô ta mà ra, khiến bọn họ mất hứng. Nhất định không được để cho cô ta chạy thoát, không dạy dỗ cô ta một trận thì làm sao cô ta biết được kiêu ngạo thật sự là như thế nào?

Cô nhún người nhảy lên. Mái tóc màu lam, bóng người màu trắng lóe lên chỉ trong nháy mắt, mọi người đã thấy cô chạy đến bên người Nhược Khê cách đó ba mươi mét. 

Dương Tử Mi không muốn nhiều lời, bắt lấy Nhược Khê giơ lên cao rồi ném Nhược Khê lại chỗ Trần Văn Đạt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận