Nhược Khê thét lên chói tai. Cả người bay qua đầu mọi người, đáp xuống bên cạnh Trần Văn Đạt.
Tuy cô ta không bị thương nhưng bị dọa đến mất hồn, khuôn mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn.
- Nhược Khê… - Trợ lý A Linh hoảng sợ kêu lên nhưng không dám chạy lại, sợ mình sẽ chịu kết cục như vậy.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dương Tử Mi.
- Cô ta vừa mới ném người à? - Có người nhỏ giọng hỏi.
- Tuy tất cả diễn ra quá nhanh… Nhưng mà hình như tôi nhìn thấy là cô ấy ném đi đấy.
Có người hít sâu nói:
- Thật là đáng sợ! Người chứ đâu phải búp bê, sao có thể ném như vậy được chứ?
- Nhưng mà tôi thấy cô gái kia hình như không bị thương đâu, chỉ bị dọa sợ mà thôi. Ném người mà có thể ném được như vậy, thật là lợi hại!
- Cái cây cột này cũng là do cô ta đập nát sao?
- Không phải, là do cô gái tóc lam kia.
- Trời ạ, hai người này rất giống nhau. Chắc là hai chị em, thật là xinh đẹp, người từ đâu đến vậy?
- Không biết!
---------
Trong tiếng xôn xao của mọi người, Dương Tử Mi đi đến trước mặt Sadako nói:
- Chuyện còn lại cô xử lý đi.
- Vâng! Chủ nhân. - Sadako kính cẩn trả lời.
Mọi người nghe thấy cô ta gọi Dương Tử Mi như vậy, thái độ như một người hầu đối với chủ nhân.
Nếu nhìn kỹ gương mặt của bọn họ thì sẽ thấy chỉ là rất giống chứ không giống hoàn toàn. Chẳng lẽ không phải chị em, mà là chủ tớ?
Bây giờ mà còn có loại quan hệ chủ tớ nữa sao?
Chẳng lẽ cô ấy là người hào môn thế gia?
Sadako đi đến trước mặt Trần Văn Đạt và Nhược Khê như vị nữ vương đứng từ trên cao nhìn xuống hai người họ bằng đôi mắt rất sắc.
Cô ấy còn chưa nói lời nào, hai người kia đã sợ run cả người.
Sắc mặt Nhược Khê trắng bệch như muốn tìm chỗ dựa liền xoay qua ôm chặt lấy Trần Văn Đạt.
Lúc này, Trần Văn Đạt hận Nhược Khê đến chết. Nếu không phải do người phụ nữ này ông ta sẽ không gây chuyện với Dương Tử Mi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Ông ta đẩy mạnh Nhược Khê ra, vội vàng nói với Sadako:
- Cô gái, đều do cô ta sai… Các cô muốn làm gì cô ta thì cứ làm đi!
- Trần Văn Đạt, ông không phải là đàn ông! - Nhược Khê bị Trần Văn Đạt đẩy ra làm tấm chắn vô cùng hoảng sợ, thất vọng chỉ trích ông ta.
- Con đàn bà thối! Nếu không phải do mày, hôm nay tao sẽ không vướng vào phiền toái như vậy. - Trần Văn Đạt nổi giận mắng.
Lúc này, nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ cầm cây côn điện xông vào. Trưởng đội Lý Minh thấy Trần Văn Đạt té trên đất vội hỏi:
- Quản lý Trần, có chuyện gì vậy? Ai gây chuyện ở đây?
Thấy có khoảng hai mươi nhân viên bảo vệ đi vào, Trần Văn Đạt đang hoảng sợ cũng dần bình tĩnh lại nhưng không dám nói gì.
Ông ta suy đoán, không biết hơn hai mươi người này có thể đánh lại cô gái có thể một tay đập nát cái cột nhà hay không.
Nếu không thể đánh lại, cô ta đập tay lên đầu mình một cái vậy là xong đời rồi.
Lý Minh nhìn lên liền thấy biểu hiện khinh người của Sadako, lại thấy bộ dạng sợ hãi của Trần Văn Đạt với cô ta, với kinh nghiệm trong nghề nên cũng dần đoán ra được. Không ngờ người gây ra chuyện này, hơn nữa còn đạp lên người quản lý là là một cô gái còn xinh đẹp hơn cả minh tinh như vậy.
Nhưng ông ta không hiểu tại sao Trần Văn Đạt lại sợ như vậy.
Cho dù cô gái kia có võ thì sao, cũng không thể nào đánh lại được hơn hai mươi nhân viên bảo vệ sinh ra nơi đầu đường xó chợ này chứ.
- Cô…
Lý Minh giơ cây côn điện chỉ vào Sadako.
- Có phải cô ở đây gây chuyện hay không?