Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Cuối cùng cũng nhìn thấy cô để ý đến mình, La Anh Kình trưng ra vẻ mặt bí ẩn khó lường:

- Tôi cũng không rõ đấy là gương gì, nghe nói là được đào ra từ một cổ mộ thời Tần. Hơn nữa, bọn họ cũng không dám rao bán công khai, bây giờ không có người tìm đến mua. Tử Mi cô chắc là có thể mua rồi. Với lại cái gương đấy kì quái như thế, tôi tin cô sẽ thấy hứng thú.

- Ừ, nếu anh có thể làm người trung gian liên hệ giúp. Tôi cũng không ngại đi xem sao. - Dương Tử Mi gật đầu. 

- Được rồi, để tôi liên hệ bạn. - La Anh Kình giống như tìm được đất dụng võ vậy, mặt đầy vẻ sung sướng.

- Vâng, cảm ơn anh!

Trong lòng Dương Tử Mi giờ đang không ngừng suy nghĩ xem, trên đời này thực sự có một cái gương cổ quái chỉ có thể chiếu đồ vật không thể chiếu người hay không. 

Chỉ tiếc là không có bất cứ hình ảnh gì trong đầu.

Điều này càng khiến cô hiếu kỳ hơn.

Bây giờ trên tay cô đang có hai cái gương kì quái, một cái là gương Phượng Hoàng Hút Máu do Tống Huyền cầm về. Một cái là gương Tụ Hồn do sư thúc mang tới. 

Gương Tụ Hồn vừa có thể làm chiếc gương bình thường, cũng có thể nhốt quỷ hồn lại.

La Anh Kình đi đến một nơi tương đối yên tĩnh để gọi điện thoại, một lát sau đi đến cạnh:


- Gương kia vẫn chưa bán, người bán hẹn đêm nay mười hai giờ gặp nhau ở tiệm trà cũ trên quốc lộ. Cô thấy thế nào? 

Dương Tử Mi nghĩ vẫn còn có La Anh Hào ở nhà chăm sóc Tiểu Thiên với sư phụ nên cũng gật đầu.

- Vậy tốt quá, để tôi điện thoại nói cho tên kia. Cô chuẩn bị tiền mặt đi, bởi vì buôn bán trái phép nên không nhận chuyển khoản đâu.

- Gã ta báo giá bao nhiêu? 

- Năm trăm vạn.

- Được rồi…

Dương Tử Mi lần trước nhờ Tống Huyền mua mấy thứ đồ cổ, bởi vì là buôn bán trái phép nên cũng thanh toán trực tiếp bằng tiền mặt. Vừa hay bây giờ cô có đủ năm trăm vạn tiền mặt. Nếu không, dù có là khách VIP cũng không thể rút nhiều tiền như vậy trong lúc này. 

Bây giờ đã mười giờ rồi, thời gian còn lại không nhiều.

Dương Tử Mi không quan tâm đến chuyện đi chơi nữa. Sau khi đưa Hạ Mạt và Mẫn Cương về nhà thì cô cũng quay về nhà.

Thấy La Anh Hào, cô hỏi thăm sức khỏe sư phụ một chút, đến khi nhận được câu trả lời mới thả lỏng một chút. 


Cô vào phòng kiểm tra tình trạng sư phụ một chút rồi lấy tiền, dẫn theo cả Sadako, lái xe chạy đến tiệm trà cũ bên đường quốc lộ.

La Anh Kình đã đến từ sớm, bên cạnh còn có một người đàn ông đội một cái nón rách thật to che hơn nửa gương mặt. Dáng người gầy ốm, quần áo trông cũng chỉnh tề sạch sẽ nhưng không che được cái thổ khí mốc meo của những người đã quen thổi đèn, đổ đấu đào mộ lâu năm.

Gã hơi nâng mũ lên, nhìn biển số xe quân dụng của Dương Tử Mi. 

- Ông không cần để ý, tôi đảm bảo bảo người này tuyệt đối an toàn. - La Anh Kình lên tiếng.

Người đàn ông đội mũ hơi gật đầu, âm thanh có vẻ khàn khàn:

- Tiền mang đến đâu? 

Dương Tử Mi dùng ánh mắt ra hiệu cho Sadako.

Sadako tiến tới, kéo túi xách da màu đen lớn bên trong có năm trăm vạn ra, lộ ra từng chồng trăm vạn mới tinh.

Người đàn ông đội nón kia có vẻ hơi mấp máy đôi môi tím đen, lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi đống tiền trước mặt này. 

Sadako kéo túi lại, xách về tay mình:

- Hàng đâu?

Dương Tử Mi phát hiện cả người người đàn ông đội mũ trước mắt này đều bao phủ hắc khí âm trầm. 

Lăn lộn bò lết ở nơi chôn xác âm hàn lâu ngày, ít nhiều cũng sẽ bị nhiễm cái loại âm khí này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận