Liên Y không giống Tuyết Hồ, không thể dùng tâm ngữ nói chuyện trực tiếp với cô, chỉ có thể dùng cách viết để biểu đạt. Điều này khiến Dương Tử Mi cảm thấy hơi bực bội.
Dương Tử Mi tìm được một cái bàn bằng đá liền ngồi xuống, lấy một chiếc cốc uống nước từ xe đẩy để Liên Y viết chữ.
- Liên Y, nhìn cậu có vẻ rất bi thương. Tại sao vậy? - Dương Tử Mi xoa đầu nó hỏi.
“Chủng tộc Vân Hồ của chúng tôi đúng là những linh vật mà nước mắt có thể hóa thành châu. Chính vì đó mà bị tuyệt diệt, bị con người bắt và ngược đãi, ép phải chảy ra nước mắt biến thành châu.”
Liên Y viết trên bàn.
“Tôi không còn gặp bất kỳ một ai như tôi trong chủng tộc hồ ly nữa rồi.”
Liên Y viết xong, tiến về phía Dương Tử Mi, cuộn tròn trong lòng cô thân mình hơi hơi run rẩy.
Dương Tử Mi đau lòng vuốt ve, âm thầm đưa ra ra quyết tâm sẽ bảo vệ nó, không để bị người khác hại nữa.
Cô thấy hối hận vì lúc nãy đã đưa viên châu của Liên Y cho Xa Đông Lương.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng gọi điện cho Xa Đông Lương:
- Hội trưởng Xa, ông đang ở đâu?
- Tôi đang ở hội chợ triển lãm đá quý, tiểu cô nương có việc tìm tôi à?
Xa Quang Lương thấy cô chủ động gọi điện thì rất vui mừng, tưởng rằng cô sẽ cung cấp thêm tin tức gì đó cho mình.
- Đúng vậy, phiền ông ra ngoài một chút. Cháu có chuyện muốn nói, đợi ông ở trước cửa.
- Được!
Xa Đông Lương vội vàng quay người nói với những người bên cạnh đợi mình một chút rồi gấp rút đi ra ngoài.
Dương Tử Mi nhìn thấy ông, đưa thẳng tay ra phía trước:
- Ông Xa, thật ngại quá! Bây giờ cháu muốn lấy lại viên tinh thạch lúc nãy đưa cho ông. Đó là của người khác tặng, giờ cháu lại đưa ông thì quả là không thỏa đáng.
Xa Đông Lương nghe xong, sắc mặt tối sầm lại.
Trực giác mách bảo ông, viên tinh thạch đến ông còn không nhìn ra chất liệu gì, chắc chắn là nước mắt của con Vân Hồ mà cô đang bế.
Nước mắt hóa châu.
Trước đây mỗi lần nghe thấy câu chuyện truyền thuyết này, ông đều say mê.
Sau khi nhìn thấy Vân Hồ, ông cảm thấy viên tinh thạch có giá trị nghiên cứu rất lớn. Ông còn chưa kịp quay về phân tích thành phần của nó, ông thật không nỡ lấy nó ra.
- Tiểu cô nương, quà đã tặng giờ cô đòi lại… Thực sự không hay đâu? - Xa Đông Lượng siết chặt viên tinh thạch nói.
- Xin lỗi, lần sau cháu sẽ chọn vật khác tặng Xa hội trưởng, còn viên tinh thạch này thì không được.
Nếu bị Xa Đông Lương chứng thực ra viên tinh thạch đó đúng là được tạo ra từ nước mắt của Liên Y thì hậu quả sẽ thật khó lường.
Xa Đông Lương dù không nỡ nhưng cũng là người có danh dự, cũng cảm thấy ngại khi cưỡng ép lấy đồ vật của người khác:
- Tinh thạch có thể trả lại cô nhưng lời ước định với cô cũng sẽ biến mất! Sau này dù tôi có muốn bán miếng bài gỗ đào kia hoặc là biết thông tin về lai lịch của thẻ bài gỗ đào, tôi cũng sẽ không cân nhắc gọi điện trước tiên cho cô đâu.
Xa Đông Lương định nắm đằng chuôi, nên nói giọng đầy uy hiếp.
- Được, ước định có thể mất hiệu lực.
Vấn đề thẻ bài gỗ đào có thể từ từ suy nghĩ, Liên Y bây giờ là quan trọng nhất.
Xa Đông Lương trả lại cô tinh thạch:
- Vậy sau này cô đừng hối hận nhé?
- Đợi hối hận rồi nói tiếp!
Dương Tử Mi thản nhiên cười:
- Cảm ơn hội trưởng Xa!
- Viên tinh thạch là do con hồ ly này tạo thành phải không? - Xa Đông Lương không cam tâm hỏi.
- Không phải, châu của giao nhân Đông Hải. - Dương Tử Mi nói dối.
- Thật sự là giao châu Đông Hải? Là nước mắt của giao nhân?
Ánh mắt của Đông Quang Lương lại một lần nữa sáng lên.
Đông Hải có giao nhân, nước mắt hóa châu… Đây là truyền thuyết mà ai cũng thấy thân thuộc.
Còn nước mắt Vân Hồ hóa châu chỉ tồn tại trong một cuốn sách rách nát, ít người biết đến.