Nếu ông tin rằng nước mắt của Vân Hồ hóa châu thì ông cũng nên tin Đông Hải có giao nhân.
Dương Tử Mi cười nói:
- Bởi vì viên châu này là do người khác tặng, còn Đông Hải có giao nhân hay không cháu cũng chưa từng gặp, cũng không thể chứng thực. Thật ngại quá, hội trưởng Xa, tạm biệt.
Dương Tử Mi nói xong vội vàng cùng Sadako rời đi.
Xa Đông Lương muốn đuổi theo nhưng ông nhẫn nại.
Ông nhìn theo bóng dáng của Dương Tử Mi và những người khác, suy nghĩ rất lâu rồi quay người đi vào hội triển lãm.
- Liên Y, xem ra cậu phải cải trang một chút. Chẳng may lại bị người khác nhận ra thì sẽ rất nguy hiểm. - Dương Tử Mi xoa đầu Liên Y nói.
Lúc này một cô gái dắt theo một con chó toàn thân màu trắng, dễ thương như Liên Y, trên đầu buộc một chiếc nơ màu đỏ đi tới.
Đợi cô gái dắt con chó đi khỏi, Tiểu Thiên liền lên tiếng:
- Chị, có thể cải trang Liên Y thành chó Samoy như vậy người khác nhìn sẽ không hoài nghi nó là một con Vân Hồ quý hiếm.
- Lúc trước Tuyết Hồ ghét nhất người khác gọi cậu ta là chó. Liên Y, cậu sẽ không phiền chứ? - Dương Tử Mi trưng cầu ý kiến của Liên Y.
Nếu cậu ấy cải trang giống chó Samoy thì sẽ không còn ai chú ý đến cậu ấy nữa.
Liên Y lắc đầu, đưa móng vuốt viết lên tay cô: “Nghe lời cậu.”
- Ngoan quá!
Dương Tử Mi xoa nó đầy yêu thương.
Tiểu Thiên ghen tị.
- Chị, Tiểu Thiên cũng rất ngoan, tại sao chị lại không xoa em? Từ khi có Liên Y, chị không còn ôm em nữa. Bên trọng bên khinh, thật không công bằng chút nào!
- Thôi thôi thôi! Sadako ôm em được rồi.
Dương Tử Mi cố ý nhẫn nại nói:
- Em lại không phải là em bé thật sự mà là linh hồn, không biết bao nhiêu tuổi rồi lại còn ghen tị với Liên Y, em là người thế nào thế?
- Cái gì bất luận là linh hồn hay là thể xác, em vẫn là trẻ con! Còn Liên Y ít nhất cũng cả ngàn tuổi rồi, già rồi! - Tiểu Thiên kêu lên.
- Dù một vạn tuổi, thì trong mắt chị Liên Y vẫn là trẻ con.
Dương Tử Mi cố ý trêu chọc:
- Tiểu Thiên, em cứ ngưỡng mộ đi. Em sẽ lớn rất nhanh thôi, không thể nhõng nhẽo được nữa.
- Hối hận chết đi được! Sớm biết thế này lúc trước em đã không phụ thể, như thế em có thể dính chặt lấy chị một ngày hai mươi bốn tiếng. - Tiểu Thiên đầy hối hận nói.
- Hối hận cũng muộn rồi. - Dương Tử Mi nhe răng.
- Dương đại sư… Có phải cô không? - Một giọng nói thân thuộc từ đằng sau vọng lại.
Dương Tử Mi quay lại, hó ra là người quen cũ, thương nhân Hồng Kông - Hoắc Văn Hoa.
- Hoa tiên sinh, xin chào, là tôi! - Dương Tử Mi vội quay lại chào Hoắc Văn Hoa.
Cô rất cảm kích Hoắc Văn Hoa. Khi cô năm tuổi, chính ông là người đưa tiền cho cô, bắt đầu mang niềm hi vọng về cuộc sống cho cô. Sau khi đến thành phố A, ông là ngươi đầu tiên để cô xem phong thủy, giúp cô trở nên nổi tiếng đi lên trong giới thầy tướng phong thủy.
- Ha ha, hóa ra đúng là thầy tướng Dương Tử Mi! Lúc nãy tôi nhìn rất quen, cô nhuộm tóc màu lam tôi còn đang nghi ngờ không biết mình có nhận nhầm người không.
Hoắc Văn Hoa cười lớn:
- Ha ha, nhuộm tóc màu lam… Chạy theo mốt quá ha?
Dương Tử Mi lặng lẽ cười, nhìn Hoắc Văn Hoa:
- Không ngờ thế giới thật nhỏ, tôi vừa mới tới Quảng Nguyên đã có thể gặp Hoắc tiên sinh. Cảm giác thật vui mừng khi gặp lại đồng hương trên đất khách.
- Tại hạ cũng vậy, thật sự rất vui! - Hoắc Văn Hoa cười nói.
- Dương đại sư đến tham gia triển lãm đá quý quốc tế phải không? Sao lại vội đi vậy?