- Dương đại sư, sau khi buổi đấu giá khai mạc thì không chỉ có mấy mấy thứ đồ châu báu mới bên khu triển lãm được bán, mà trong đó còn có một vài món cổ xưa nữa. Xen lẫn trong đó là Ngôi Sao Hoa Hồng Đen, là đồ gia truyền của gia tộc Youst đến từ châu Âu, nghe nói bị nguyền rủa. Còn một món khác là viên kim cương Seibo của gia tộc Âm Dương - gia tộc Mikami.
- Hoắc tiên sinh, ông vừa mới nói gia tộc Mikami ở Nhật bản là gia tộc Âm Dương thuật à?
Dương Tử Mi nhớ lại ngày đó khi Fujiki thấy Sadako thì kêu một tiếng “tiểu thư Mikami”.
- Đúng vậy ạ! Âm Dương thuật là quốc thuật của Nhật Bản, gương hình sao của gia tộc này tất nhiên sẽ hấp dẫn những nhà sưu tầm của các quốc gia, đặc biệt là nhà mấy nhà sưu tầm người Nhật. Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với nên hôm nay mới tới đây xem thử. - Hoắc Văn Hoa trả lời.
- Ở Nhật Bản, dòng họ Mikami rất phổ biến à? - Dương Tử Mi lại hỏi.
- Họ cũng không nổi tiếng lắm, chỉ có một nhà Âm Dương thuật kia thôi, thành viên trong gia tộc cũng không nhiều. Nghe nói họ mỗi đời chỉ sinh một đứa con trai, không thì nhiều nhất cũng chỉ sinh thêm được một đứa con gái mà thôi.
Hoắc Văn Hoa trả lời.
Dương Tử Mi chuyển ánh mắt qua nhìn Sadako.
Có lẽ Sadako là thành viên của gia tộc Mikami rồi.
- Hoắc tiên sinh, tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú với nó. Cho dù không thể mua được thì tôi cũng muốn nhìn thử một chút. - Dương Tử Mi nói với Hoắc Văn Hoa.
- Ha ha, nếu Dương đại sư muốn mua thì tất nhiên tôi sẽ không tranh với ngài. Nếu ngài không có đủ tài chính thì tôi xin nguyện xuất toàn lực hỗ trợ. - Hoắc Văn Hoa cười nói.
- Vậy tôi xin làm phiền Hoắc tiên sinh!
Khi đám người Đông Dương nhìn thấy Dương Tử Mi và Sadako tiến vào hội trường triển lãm châu báu, họ hưng phấn muốn đi lên xã giao tiếp đón thì họ lập tức phát hiện bên cạnh cô có một người đàn ông trông rất quen mắt. Đi phía sau còn có mấy người đàn ông mặc trang phục tây màu đen giống nhau, trông rất giống vệ sĩ.
Bọn họ còn đang thắc mắc người đàn ông kia là ai thì bố của Đông Dương là chủ tịch tập đoàn An Thạch, cũng là người tổ chức của cuộc triển lãm, bán đấu giá lần này - An Thạch vội vàng bỏ lại mọi người bên này mà nhiệt tình tiến lên, nở nụ cười niềm nở đón tiếp, chủ động vươn tay với người đàn ông kia:
- Xin chào Hoắc tiên sinh, hôm nay tôi có thể gặp ngài ở cuộc triển lãm này thì thật là vinh hạnh cho tôi quá!
Khi mọi người nghe thấy ba chữ “Hoắc tiên sinh” thì lập tức nhận ra người đến là ai, cho dù là người không biết hoặc không quen cũng vội tiến lên chào hỏi.
- Vị Hoắc tiên sinh này là phú hào Hồng Kông Hoắc Văn Hoa sao? - An Đông Dương có chút khó tin.
- Đúng là ông ấy đấy! Trước kia em từng gặp ông ấy một lần! - Hàn Vĩ Quang đứng kế bên trả lời, ánh mắt và biểu cảm của cậu ta đều luôn lãnh đạm như vậy, bộ dạng không chút cảm xúc nhìn Sadako.
- Thật sự là Hoắc Văn Hoa à? Sao Dương Tử Mi và Sadako lại đi chung với ông ấy? Thời điểm vừa rồi khi anh thấy họ nói chuyệm phiếm với nhau thì có cảm giác hình như họ rất thân thiết, không biết bọn họ có quan hệ gì đây? - An Đông Dương nhìn Dương Tử Mi không kiêu ngạo, không siểm nịnh đứng bên cạnh Hoắc Văn Hoa thì nghi hoặc hỏi.
- Không biết! Không phải anh đã nói cô ta không phải người tầm thường sao? Anh họ, không chừng cô ta là cháu gái của Hoắc Văn Hoa đấy. - Hàn Vĩ Quang trả lời.
- Xem tình hình này, nếu chúng ta muốn theo đuổi được cháu gái của Hoắc Văn Hoa thì khó khăn không nhỏ đâu!
- Không đúng, Hoắc Văn Hoa đâu có cháu gái… Ông ấy cũng không có con gái! - Tằng Đông lắc đầu phủ định.
- Có lẽ cô ta là con gái của thế gia thân thiết nào đó… Em xem khuôn mặt của hai người họ đi, nhìn đâu có giống ông cháu đâu!
- Hoắc Văn Hoa hình như có chút tôn kính Dương Tử Mi thì phải? - Chu Quang Vũ đứng cạnh đó cũng lên tiếng.
- Tuyệt đối không phải là ông cháu đâu, hơn nữa có lẽ địa vị của gia đình Dương Tử Mi còn cao hơn cả Hoắc Văn Hoa nữa. Nếu không ông ấy cũng sẽ không có loại thái độ này!