Trong lúc Dương Tử Mi nói chuyện với Hoắc Văn Hoa thì có một vài người Nhật Bản đi tới trước mặt Sadako cung kính hành lễ rồi không nói gì mà nhanh chóng rời đi.
Sadako chỉ lãnh đạm nhìn mấy người đang hành lễ kia, ánh mắt không thay đổi chút nào.
Giống như người mà những người kia hành lễ không phải là cô ấy vậy.
Bởi vì hành động quái lạ của mấy người Nhật Bản mà ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung lên người Sadako.
Những người Nhật vừa rồi đều là những người buôn châu báu, đồ cổ rất nổi tiếng.
Chuyện bọn họ lại từng người tiến đến hành lễ với một cô gái khiến những người ở đây suy đoán thân phận của Sadako.
Tướng mạo của Sadako có những nét đặc thù của phụ nữ Nhật Bản: Làn da trắng nõn, khí chất ôn nhu, tư thái nhàn nhã. Trên người cô ấy mặc đồ bình thường nhưng cũng không thể che giấu khí chất cao quý bẩm sinh.
Vì thế, có người suy đoán cô ấy là người của hoàng thất Nhật Bản hoặc là từ một gia tộc rất có địa vị.
- Rốt cuộc thì cô ấy là ai thế? Sao người Nhật Bản nào cũng hành lễ với cô ấy vậy? - Ánh mắt Hàn Vĩ Quang vẫn chăm chú trên người Sadako, nghi hoặc mở miệng hỏi.
- Dù sao cô ấy cũng không như người bình thường! Vĩ Quang... cậu đừng hi vọng nữa! Cho dù nhà cậu lớn, sự nghiệp cũng thành công nhưng nhìn thế này có vẻ bối cảnh của cô ấy còn lớn hơn nhiều.
An Đông Dương ở bên chua chát nói:
- Trước kia, chúng ta luôn nghĩ bốn công tử Quảng Nguyên chúng ta đã đủ lợi hại, đủ khí phách. Ai ngờ ngoài núi này còn có núi khác cao hơn, may là ngày đó chúng ta không đắc tội với các cô ấy… Nếu không thì hậu quả chắc không thể đoán trước được.
Tâm tình Dương Tử Mi có chút phức tạp khi trở lại bên cạnh Sadako.
Sadako vừa thấy cô thì lập tức lùi lại một chút, đứng ngay kế bên cô.
- Sadako, mấy người vừa rồi nói gì thế? - Dương Tử Mi hỏi.
- Bọn họ đều nhận lầm tôi là tiểu thư Mikami. - Sadako trả lời.
- Có lẽ mấy trăm năm trước cô chính là tiểu thư Mikami đấy, chứ không phải là bây giờ. Nếu không thì sao bề ngoài các cô lại giống nhau như thế được? - Dương Tử Mi nhìn cô ấy nói.
Gương mặt Sadako lạnh nhạt, con ngươi đen bóng nhìn Dương Tử Mi:
- Bây giờ tôi chỉ là Sadako thôi, là người hầu của cô. Dù cho trước kia tôi có thân phận gì thì đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Cô không tò mò, không muốn tìm hiểu sao? - Dương Tử Mi hỏi.
- Nếu chủ nhân tò mò thì tôi cũng rất hiếu kỳ. Còn nếu chủ nhân không quan tâm thì nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả! - Sadako trả lời.
Dương Tử Mi nhếch miệng cười:
- Thật sự là tôi rất tò mò… Vì thế tôi rất hi vọng Sadako có thể vạch trần thân thế của cô!
- Được!
Trên mặt Sadako không có bất kì cảm xúc kháng cự nào, chỉ có sự kính cẩn nghe lời.
Trong lúc hai người nói chuyện thì lại có một người Nhật Bản tiến tới nhưng mà lần này lại là một người phụ nữ mặc kimono cao quý, đeo trang sức đắt tiền, thần thái lại có chút kiêu căng.
Người phụ nữ này là phu nhân của vị thương nhân châu báu lớn nhất Nhật Bản - phu nhân Sakurai. Nhà bà ấy rất có tiếng nói trong giới chính trị và kinh doanh Nhật Bản, nhà chồng lại là nhà buôn bán châu báu lớn nên tính tình rất là kiêu căng.
Nhưng một người phụ nữ kiêu ngạo không coi ai ra gì đi đến trước mặt Sadako cúi đầu, khom mình, trên mặt là vẻ nịnh hót:
- Xin chào tiểu thư Mikami, tôi là Sakurai Shori. Tôi rất vinh hạnh khi được gặp cô ở đây!
Ở đây có không ít người quen biết phu nhân Sakurai, khi họ thấy bà ấy khúm núm với Sadako như vậy thì đều như được mở rộng tầm mắt, nhất thời bắt đầu ồn ào nghị luận:
- Tiểu thư Mikami hả? Là người của gia tộc Mikami Nhật Bản sao?
Có người đã hít sâu một hơi.
- Thật không ngờ hôm nay chúng ta có thể gặp được một nhân vật thần bí như vậy ở đây!
- Có phải gia tộc Mikami là thế gia Âm Dương thuật của Nhật Bản không? - Có người hỏi.