Sau khi bà lão kia chuyển khoản, cầm “Ánh sao” nhìn thoáng qua một cái rồi đứng dậy rời đi.
- Bà lão kia rốt cuộc là ai vậy?
Mọi người bắt đầu đặt ra câu hỏi nhưng kết quả là không ai quen hay biết bà ta là ai. Thậm chí người có kiến thức rộng rãi như Hoắc Văn Hoa cũng chưa từng nghe nói tới một người có bề ngoài bình thường mà lại hào phóng như vậy.
Xem ra người biết bà lão kia chỉ có phu nhân Sakurai mà thôi. Nhưng khi buổi đấu giá vừa kết thúc, phu nhân Sakurai chỉ gật đầu chào Sadako một cái rồi vội vàng rời đi, còn Sadako có lẽ vì không có được viên “Ánh sao” kia mà có chút rầu rĩ không vui.
- Đi thôi Sadako! Bà lão kia quá lợi hại, tài chính của tôi không có cách nào vượt qua bà ấy nên không thể tặng viên kim cương “Ánh sao” kia cho cô, xin lỗi nhé!
Nhìn bộ dạng không vui này của cô ấy, Dương Tử Mi có chút áy náy.
- Không sao đâu, chủ nhân!
Sadako nở một nụ cười thoải mái với cô rồi đứng dậy, đẩy xe đẩy trẻ em của Tiểu Thiên.
Dương Tử Mi ôm Liên Y chào tạm biệt Hoắc Văn Hoa.
- Tiểu Mi, mấy ngày nay cô đều sẽ ở lại Quảng Nguyên sao?
Hoắc Văn Hoa hỏi một câu.
- Đúng vậy! Vì Tống tiên sinh bị bệnh nên tôi cần phải ở lại đây cho đến khi Tống tiên sinh bình phục hoàn toàn.
- Vậy tôi trở về Hồng Kông để lấy ngày sinh tháng đẻ và đồ vật của em trai tôi từng dùng qua rồi liên hệ với cô sau. Thật ngại quá... Hôm nay tôi không giúp gì được cho cô rồi!
Ngữ khí Hoắc Văn Hoa có chút áy náy.
- Dù Hoắc tiên sinh có thể giúp thì tôi cũng dám mượn tiên sinh nhiều nhân tình như vậy đâu!
Dương Tử Mi cười nói, cô thấy đuôi lông mày của ông ấy có chút phân nhánh nên nhắc nhở một chút.
- Gần đây có lẽ Hoắc tiên sinh sẽ gặp rắc rối với người làm quan, mọi chuyện cứ lấy lùi làm tiến thì sẽ thuận lợi.
Sắc mặt Hoắc Văn Hoa hơi đổi.
- Cám ơn Dương đại sư đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ nghe theo lời ngài!
- Không cần khách khí làm gì!
Dương Tử Mi mỉm cười, đi ra hội trường với Sadako. Thời gian cũng không còn sớm nên cô phải trở về châm cứu cho Tống Huyền.
Khi trở lại Tống gia, cô chỉ thấy Tống Huyền đang ngồi xổm trước chậu cây cảnh để bón phân cho cây, vẻ mặt yên bình không hề còn sự bi ai như khi cô thấy trong bệnh viện nữa.
- Tống tiên sinh, chúng em đã trở về rồi đây!
Dương Tử Mi nhẹ giọng chào hỏi.
Tống Huyền đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên tay rồi cười nói:
- Sao về sớm vậy? Hôm nay hai người đi chơi ở đâu?
- Tới khách sạn Quốc Tế Garden, trùng hợp là ở đó có triển lãm châu báu và hội đấu giá nên ở lại hơi lâu.
Dương Tử Mi đưa ra “Giọt nắng”.
- Đây là thu hoạch của hôm nay, giá trị hơn ba mươi triệu nhưng mà không phải do chúng em trả.
- Hả? Có chuyện hời như vậy luôn à?
Tống Huyền nhìn thấy viên “Giọt nắng” kia thì hai mắt sáng lên.
- Đúng vậy, đó là công lao của Sadako! Cô ấy giải quyết một chuyện rắc rối giùm An Thạch, bán cho ông ta một "Nhân tình" nên đươc tặng đấy!
Dương Tử Mi cười kể lại.
- Xem ra "Nhân tình" này cũng thật đáng tiền nhỉ!
Tống Huyền cầm lấy “Giọt nắng”, tán thưởng một chút.
- Đây là viên kim cương màu vàng đẹp nhất anh từng thấy đấy!
- Vốn em cho rằng “Giọt nắng” này đã đẹp lắm rồi nhưng sau đó lại xuất hiện một viên khác đẹp hơn nữa, nếu so sánh thì “Giọt nắng” có hơi tầm thường.
Dương Tử Mi kể lại chuyện “Ánh sao” cho Tống Huyền nghe.
- Thì ra là viên kim cương “Ánh sao”, gia tộc Mikami chịu lấy nó ra bán đấu giá à?
Tống Huyền nghi hoặc hỏi.
- Chuyện này em cũng không rõ lắm, một bà lão thần bí dùng một tỷ ra mua rồi, ngay cả dũng khí để đấu giá em cũng không có. Hơn nữa Sadako cũng rất thích nó, thật là đáng tiếc!
Nghĩ đến không thể cầm viên “Ánh sao” kia trong tay, Dương Tử Mi rất tiếc nuối.