Lần đầu tiên đi dạo trong chợ đồ cổ lớn thế này, nhìn thấy đủ loại đồ vật còn có thể nghe thấy tiếng ba hoa chích chòe của các chủ cửa hàng, Dương Tử Mi cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí cô còn có hứng thú hơn cả triển lãm châu báu vừa rồi nữa. Dù sao cũng đang có thời gian rảnh, cô tranh thủ đi tham quan các quầy hàng thử để xem có thể tìm được đồ vật đặc biệt nào để mua với giá thấp và bán cao cho người khác hay không.
- Cô gái xinh đẹp ơi, cô mau tới xem này, tôi có thứ tốt cho cô xem thử đây!
Một chủ cửa hàng nhìn Dương Tử Mi, trong tay ông ta cầm một đồ vật nhỏ khá là thần bí. Dương Tử Mi mỉm cười đến gần ông ta, cô muốn xem xem ông ta muốn lừa dối cô như thế nào đây.
- Cô gái à…
Chủ cửa hàng cong eo, đè thấp giọng nói:
- Cô có biết chuyện gì không… Vị Dương Quý Phi - một trong tứ đại mỹ nhân cổ đại của chúng ta bị hôi nách đấy!
- Không biết!
Dương Tử Mi hơi khó hiểu sao ông ta lại nói điều này với cô.
- Dương Quý Phi bị hôi nách thì có liên quan gì tới tôi đâu?! Huống chi bà ấy đã qua đời hơn cả ngàn năm rồi, thơm hay thối thì ai kiểm chứng được chứ?
- Ha ha... Cô gái à, cô rất thú vị đấy! Một chuyện đáng xấu hổ như thế mà cô không hiếu kỳ hay sao?
Chủ cửa hàng cười nói.
- Sao tôi phải hiếu kỳ chứ? Dương Quý Phi có thân có quen gì với tôi đâu!
Dương Tử Mi cố ý bày ra gương mặt ngây thơ, khờ dại.
- Đúng vậy ha! Thế tôi hỏi cô, cô có biết ai phát minh ra nước hoa hay không? Mấy cô gái như cô chắc là rất thích nước hoa nhỉ?! Tôi ngửi thấy trên người cô có mùi nước hoa hơi nhạt.
Chủ cửa hàng tiếp tục nói.
- Được rồi, tôi rất tò mò ai là người phát minh ra nước hoa?
Dương Tử Mi bắt đầu có hứng thú với ông chủ này, nên cô muốn xem thử ông ta muốn bán thứ gì cho cô đây.
- Vừa rồi tôi mới nói đấy, tuy Dương Quý Phi có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn nhưng bà ấy cũng còn một khuyết điểm, đó chính là hôi nách. Bà ấy vô cùng thông minh nên đã phát minh ra nước hoa, mỗi ngày bà ấy đều dùng một lượng lớn nước hoa để tắm và thoa lên người, toàn thân đều thơm ngào ngạt chẳng những có thể che đi mùi hôi nách mà còn có thể mê hoặc Đường Huyền Tông đến độ đông ngã tây đổ luôn. Khiến cho ông ta không để ý đến giang sơn xã tắc mà chỉ yêu mỹ nhân, suýt chút nữa thì mất nước.
Ông chủ kể chuyện vô cùng sinh động, ngữ khí cảm thán uyển chuyển giống như ông ta chính là người đã chứng kiến lịch sử lúc đó vậy. Trong nháy mắt, ông ta giống như đang làm ảo thuật, từ trong tay biến ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ phong cách thời Đường trông vô cùng thanh nhã và cổ xưa, ông ta cầm chiếc bình lắc lư trước mặt Dương Tử Mi.
Có hương thơm thanh thoát từ trong cái chai kia tỏa ra khiến Dương Tử Mi cau mũi. Cô nhận ra mùi hương này có một chút tác dụng mê huyễn, nếu cô là người thường thì chắc chắn cô sẽ trúng độc mê huyễn này.
Con ngươi vốn đang hứng thú nhìn chủ cửa hàng biểu diễn hơi nhíu lại.
- Cô gái à, cô có biết đây là bình gì không? Đây chính là chiếc bình đựng nước hoa Dương Quý Phi sử dụng ngày xưa đó. Nó là trân bảo hiếm có, độc nhất vô nhị đấy! Tôi thấy cô xinh đẹp thế này mới không tiếc mà đưa ra cho cô xem, nếu như cô bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội mua lại đâu. Cô mau mua mang về nhà cất đi, nó rất đáng giá…
Khi giọng nói của ông chủ bắt đầu nhẹ nhàng giống như đang thôi miên, trong đó mang theo ngữ khí hướng dẫn. Dương Tử Mi rốt cuộc cũng hiểu hành vi vung vẫy mê huyễn khi nãy của ông chủ là cố ý, phối hợp với ngữ khí thôi miên thì khách hàng sẽ vô ý thức mà bị mê hoặc sau đó khách hàng sẽ bị ông ta lừa gạt, coi tiền như rác mà dùng giá cao để mua đồ vật của ông ta.
Trong chợ đồ cổ, loại chủ cửa hàng giỏi nhất trong việc lừa dối khách hàng chính là người có thể tung hô hàng hóa của mình đến mức khó phân biệt, khiến cho khách hàng tin nó là thật. Nhưng loại phương thức thôi miên khách hàng bằng cách dùng dược mê huyễn này rất đáng xấu hổ và còn trái pháp luật nữa.