Người đàn ông trung niên cuối cùng đã dùng giá một triệu hai trăm ngàn để mua bức tranh này của Thẩm Hạo. Cũng may, bức tranh này rất xứng đáng với giá tiền này, gần đây tranh chữ của Thẩm Hạo ở trên thị trường càng ngày càng cao nếu đưa bức tranh tới phòng đấu giá thì có thể bán được với giá hai triệu.
Điều thứ hai là ông ta muốn dùng phương thức chuyển khoản để có được xuất thân của cô gái này. Nhưng mà Dương Tử Mi không để ông ta được như ý nguyện mà cô chuyển toàn bộ một triệu hai trăm ngàn qua tài khoản của cô bé kia để mua khối thẻ bài gỗ đào.
Cầm được thẻ bài gỗ đào, Dương Tử Mi nhanh chóng bỏ vào bên không gian trữ vật để không bị mất, nếu cất trong này thì không ai có thể trộm nó đi.
Bởi vì chuyện cô nhặt được đồ bán được giá cao gây chấn động cả khu phố cổ nên cô đi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, như thế thì không đi tiếp nữa. Dù sao hôm nay cô mua được thẻ bài gỗ đào này cũng coi như là có thu hoạch lớn rồi.
Phía sau Nhân Đức Đường chính là Hiếu Nghĩa Đường, đó cũng là phố đổ thạch lớn nhất nước. Những người yêu thích đổ thạch đều tề tụ về đây, ngày nào cũng sẽ trình diễn những màn hài kịch khi đổ trướng và bi kịch khi đổ sụp.
Thời điểm gặp nhau ở triển lãm châu báu, Mộ Dung Thanh Vân từng nói với cô là anh ta có một cửa hàng ở đây, kêu cô có rảnh thì qua xem đá thô thử.
Vì cô có thiên nhãn nên có thể thấy ánh sáng phát ra từ đá thô nên đối với cô đổ thạch không phải là chuyện gì có tính kích thích cả. Nhưng mà cô lại cực kỳ thích màu sắc của phỉ thúy.
Phỉ thúy trong suốt, sáng bóng, có sắc thái tươi đẹp còn có linh khí mà ngọc thạch không thể sánh bằng, là tài liệu chế tạo pháp khí tốt nhất.
Truyền thuyết Nữ Oa đập đá vá trời, còn đá dư lại trên mặt đất đều biến thành phỉ thúy, vì thế mà nó có thể hấp thu linh khí tinh hoa hội tụ của thiên địa.
Triển lãm châu báu ngày đó, cô cũng thấy được vài món trang sức bằng phỉ thúy. Chúng được mua nhiều nhất, nhanh nhất. Trong đó có một món ngọc lục bảo lớn bằng cái móng tay được làm thành viền ngoài cho một cái vòng cổ, giá được nâng tới hơn một trăm triệu, mấy vòng tay phỉ thúy khác cũng bán rất chạy và khá là quý hiếm.
Từ góc độ khoa học mà xét thì phỉ thúy rất còn lợi trong việc phòng ngừa nguyên tố phóng xạ cho cơ thể, thêm vài tác dụng như an thần trừ tà ổn định tâm trạng hoảng hốt…
Trước kia khi Dương Tử Mi còn ở thành phố A, cô chỉ xem đá thô ở Ngọc Thạch Hiên của Mộ Dung Thanh Vân mà thôi nên không hề biết phố đổ thạch chân chính là như thế nào. Lúc tiến vào phố đồ thạch thì cô mới biết người tới nơi này không ít hơn so với phố đồ cổ đâu.
Một đao thiên đường, một đao địa ngục.
Đổ thạch giống như việc chúng ta đang ngồi một chiếc xe đang đi qua đèo, có thể rất vui mừng nhưng cũng có thể vô cùng tuyệt vọng, nó rất dễ tạo ra dục vọng và sự kích động của ai đó. Vì thế, người biết hay không biết về những thứ này đều tới đây sờ đá để xem mình có thể may mắn đổ trướng hay không. Huống chi tỷ lệ đổ trướng trong đổ thạch cao hơn một chút so với tỷ lệ mua được đồ giá thấp để bán giá cao.
Con phố này có khoảng hơn một trăm cửa hàng, tất cả đều là kinh doanh đổ thạch. Cô vừa bước vào trong không được bao lâu thì trước cửa hàng truyền tới tiếng hoan hô:
- Thấy xanh rồi, thấy xanh rồi!
Mọi người xung quanh vội chen vào, họ muốn chứng kiến thời khắc một khối phỉ thúy xuất thế.
Dương Tử Mi cũng rất hiếu kỳ là ai đổ trướng, cắt được đá phỉ thúy gì và có tỉ lệ như thế nào nên cô dùng nguyên khí để chen vào trong đám người đang đứng xem.
Người đang cắt đá là một ông lão khoảng sáu mươi, trông có chút gầy gò, mặc đồ chỉnh tề sạch sẽ, tay cầm đao cắt đá, tuy đã có đốm đồi mồi nhưng vẫn còn rất có lực. Dưới tay của ông là một khối đá thô lớn bằng cái thớt gỗ, nó đã được cắt một đao gọn gàng để hiện ra một mặt màu xanh thanh nhã.