Dương Tử Mi sử dụng thiên nhãn thấy khối đá thô này toả ra ánh sáng màu xanh rất nồng đậm, chạm vào thử cảm nhận được ngay thứ cảm giác đặc biệt của phỉ thuý.
Nhưng có thể sẽ như lời Tăng Thiên Hoa nói, ngọc thì có đấy nhưng lại bị phủ đầy nấm mốc khiến phỉ thuý mất giá trị.
Giống như một cô gái khuôn mặt vốn xinh đẹp nhưng vì có nốt ruồi khắp nơi trở thành quái dị.
Khối đá thô này giá không cao, tính chất của nó rõ ràng là băng, giá chỉ một trăm vạn.
Khối đá thô này có nấm mốc, đặt cược vào nó sẽ rủi ro rất lớn.
Vì vậy mọi người đều không muốn đổ khối đá thô này.
- Ông cậu, ông có mua nó không?
Dương Tử Mi hỏi.
Tăng Thiên Hoa lắc đầu.
- Xem xét trên bề mặt của nó, khả năng nấm mốc ăn mất ngọc là rất lớn nên ông không định đổ.
Dương Tử Mi đưa tay sờ khối thiết diện, cảm thấy nó ngưng tụ rất nhiều linh khí, trong ngọc có nấm mốc, đối với cô cũng là một món pháp khí rất tốt.
Người khác sợ miếng phỉ thuý này không đẹp, nhưng cô không sợ vì cô không lấy nó làm đồ trang sức mà để làm pháp khí.
- Ông, ông đừng nói nữa! Cháu sẽ mua nó, chỉ năm mươi vạn rất rẻ! Cháu muốn đánh cược một lần.
Dương Tử Mi chớp mắt nói.
- Nữu Nữu, mua đá thô không giống đi chợ mua thức ăn mà có thể ham rẻ. Cháu tính thử xem, nếu cắt ra không có phỉ thuý có giá trị nó sẽ trở thành hòn đá không đáng giá một xu.
Tăng Thiên Hoa đối với đứa cháu nhỏ chỉ thích chọn đá thô giá rẻ này có chút bất đắc dĩ nói.
- Ha ha... Ong Tăng, đứa bé thì biết gì được chứ?
Chu Khiết Oánh đi đến, vẻ mặt đầy khinh thường nói với Tăng Thiên Hoa.
Dương Tử Mi rất bất đắc dĩ với việc Chu Khiết Oánh vừa đến đã nhằm vào mình.
- Đúng là không có nhiều kiến thức như Chu tiểu thư đây, nhưng dù nó không có kiến thức tôi vẫn cứ thích Nữu Nữu nhà tôi.
Tăng Thiên Hoa vô cùng bao che khuyết điểm nói.
- Hơn nữa tôi tin rằng, nó chỉ cần được dạy dỗ thêm một thời gian nhất định sẽ không thua kém Chu tiểu thư.
- Ha ha... Ông Tăng à, tôi không ngờ ông lại là người thiên vị bao che khuyết điểm như vậy. Tôi thấy mấy đứa cháu gái ruột của ông cũng không được yêu thương thế này đâu nhỉ?
Chu Khiết Oánh khinh thường cười lớn.
- Mấy hôm trước, tôi mới gặp Tăng Ninh Tĩnh say sưa với vài người đàn ông ở quán rượu Lam Bố. Tôi đang thắc mắc đây không phải quy cũ của nhà họ Tăng các người nghiêm khắc lắm sao? Sao lại để cho một cô bé không biết chừng mực như vậy? Hóa ra người làm ông như ông đang bận tiếp một cô bé từ bên ngoài đến nên không quản được cháu gái ruột của mình.
Sắc mặt Tăng Thiên Hoa hơi trầm xuống.
Nghe được những lời này của cô ta, Dương Tử Mi hoàn toàn thấy phản cảm với Chu Khiết Oánh.
Lúc nãy thấy cô ta bước vào đầy khí thế mạnh mẽ như nữ vương, cô còn tưởng cô ta sẽ là người hào phóng rộng rãi chứ. Nào ngờ chỉ là một người phụ nữ thích nói chuyện thị phi, còn nói là Đổ Thần thế hệ mới ư?
- Chu tiểu thư! Chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi tự biết xử lý không cần một hậu bối như cô đứng đây chỉ trỏ!
Tăng Thiên Hoa không mấy thân thiện nói:
- Hôm nay chúng tôi đến đây là để chọn đá thô chứ không phải đến thảo luận chuyện gia đình, mong cô đừng quấy rầy tôi chọn đá thô!
Sắc mặt Chu Khiết Oánh thay đổi, hừ lạnh một tiếng xoay người đi lại chỗ khác.
Trước khi đi, cô ta còn không quên lạnh lùng nhìn Dương Tử Mi một cái.
Đúng là nằm thôi cũng trúng đạn!
Dương Tử Mi có cảm giác muốn phun máu, mình làm gì đắc tội cô ta chứ?