Ở bên ngoài Tăng Thiên Hoa rất bình tĩnh, nhưng thực tế Dương Tử Mi thấy mu bàn tay ông nổi gân xanh vì căng thẳng.
Đây là khối đá thô ông gửi gắm nhiều hi vọng nhất, đã cắt được một nửa rồi mà vẫn toàn là đá trắng bóng như cũ, không nhìn thấy chút màu sắc nào.
Lăn lộn ở con phố này lâu như vậy, cái ông quan tâm không phải là một nghìn vạn mà là lòng tự trọng.
Thấy đa số mọi người đều đặt cược cho Chu Khiết Oánh, hơn nữa tỷ lệ đặt cược thua của ông còn cao hơn cô ta.
Lòng tự trọng được gây dựng trong nhiều năm của ông bị tổn thương nghiêm trọng.
Ông không thể thua trước con nhóc Chu Khiết Oánh này được.
Ông nhất định phải thắng.
Kết quả, đá thô của Chu Khiết Oánh có ngọc, dù giá trị không cao cũng không tệ.
Khi ông cắt đá thô đến chỉ còn lại một phần mười vẫn không thấy ngọc như cũ, trán ông bắt đầu đổ mồ hôi, tay cầm đao cắt đá có chút không ổn.
Khối đá thô này đã bị cắt ra hết, một chút màu xanh cũng không thấy, đổ thua.
- Đổ thua! Đổ thua!
Những người đặt cược cho Chu Khiết Oánh bắt đầu điên cuồng hô hào.
Mà một vài người cược cho Tăng Thiên Hoa trong lòng âm thầm hối hận.
Một khối đá thô có bề ngoài tốt như vậy cũng thua mất, mấy khối đá thô còn lại càng không còn gì để hy vọng nữa.
- Ha ha... Ông Tăng, dù tôi may mắn thắng trước một ván nhưng đằng sau vẫn còn bảy cục đá nữa, ông vẫn có cơ hội thắng tôi đó.
Chu Khiết Oánh cố ý nói.
- Hậu sinh khả uý, ông già như tôi không thể sánh với đám người trẻ các cô được.
Tăng Thiên Hoa giả vờ lạnh nhạt nói, sau đó gọi người mang một khối đá thô khác lên cắt tiếp.
Nhìn thấy ông chọn khối đá thô này, Dương Tử Mi chỉ có thể âm thầm thở dài.
Đây lại là một khối đá thô không thể có ngọc, không biết ông có bị đả kích không.
Chu Khiết Oánh rất mát tay, lại chọn ra một khối đá thô có thể có ngọc nữa.
Lần này cô ta cắt ra một khối "Kim ti lục phỉ", là loại phù dung có một chút tì vết nhưng nó có kích thước lớn hơn đầu con nít, xem như đây là một khối phỉ thuý cực phẩm khó gặp.
Chuyên gia giám định nói, khối "Kim ti lục phỉ" này có giá trên dưới năm trăm vạn.
Chu Khiết Oánh liên tiếp cắt ra hai khối phỉ thuý, vẻ mặt đắc ý đến nỗi mũi sắp vểnh lên trời.
Những người đặt cược cho cô ta vô cùng đắc ý, hô to cô ta là Nữ Đổ Thần thế hệ mới.
Mà bên phía Tăng Thiên Hoa rất ảm đạm, lại cắt ra một khối phế liệu.
Sắc mặt ông trắng bệch, ngón tay cầm dao run rẩy.
- Ông Tăng, xem ra vận may của ông hôm nay không tốt như mọi khi rồi, mắt nhìn cũng không tốt. Sau này ông nên rút khỏi giới đổ thạch đi, tránh cho mất hết tài sản, con cháu lại oán thầm.
Tuy trên mặt Chu Khiết Oánh giả bộ đồng tình, nhưng nét mặt và ngữ khí của cô ta khiến Dương Tử Mi chỉ muốn đấm cho cô ta một cái.
Tăng Thiên Hoa bị câu này chọc giận, không để ý lưỡi dao sắc bén đang cắt đá lập tức cắt vào tay ông, máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra thấm vào đá thô.
Dương Tử Mi bước lên phía trước, lấy thuốc trị thương trong nhẫn trữ vật ra bôi cho ông để cầm máu.
- Ha ha... Ông Tăng, người khác cắt đá thì thấy xanh, ông lại thấy đỏ. Đúng là thú vị! Chúc ông có thể cắt ra một khối phỉ thuý đỏ loại thủy tinh.
Chu Khiết Oánh nói.
Tăng Thiên Hoa tức đến nỗi đen mặt.
Trong lòng Dương Tử Mi vô cùng ghê tởm với loại hành động bỏ đá xuống giếng, không tôn trọng người già này của Chu Khiết Oánh.
- Ông... tay ông bị thương rồi, ông đừng tự cầm dao cắt đá thô nữa.
Trong lúc Dương Tử Mi băng bó cho Tăng Thiên Hoa, mơ hồ cảm thấy ngón tay ông lạnh băng.
Đây là ông của cô, ông còn đối xử với cô rất tốt. Cô nhất định phải giúp ông đòi lại món nợ này. Xem Chu Khiết Oánh còn tươi cười đắc ý được bao lâu.