Dương Tử Mi và Tăng Thiên Hoa rời khỏi phố đồ cổ.
- Nữu Nữu, cháu đứng đây đợi một lát, ông đi lấy xe.
Tăng Thiên Hoa bảo cô đợi ở đầu phố rồi đi vào bãi đỗ xe lấy xe.
Dương Tử Mi đành đứng chờ, nhân tiện xem tướng cho người qua đường luôn.
Một chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước chỗ cô đứng, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, dáng người hơi béo, tinh thần minh mẫn xách theo một cái cặp tài liệu màu đen bước xuống xe.
Dương Tử Mi thấy người này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Lập tức mở thiên nhãn ra nhìn thử, phát hiện ra người đàn ông này chính là phó bí thư thị ủy Quảng Nguyên - Hoàng Hoa Sâm.
Cái tên Hoàng Hoa Sâm này không hề xa lạ với Dương Tử Mi kiếp trước.
Người này về sau con đường làm quan vô cùng thuận lợi, lên đến chức phó chủ tịch ủy ban trung ương. Thường ngày ti vi, báo chí, truyền thông rất hay nhắc đến ông.
Danh tiếng người đàn ông này trong lòng dân chúng cũng không tệ, là người có năng lực làm việc thực sự, lúc đương chức từng làm không ít việc có lợi cho nhân dân.
Trước kia chỉ được thấy ông trên phương tiện truyền thông, hiện tại trực tiếp thấy mặt quả thật không nhận ra nổi.
Nhưng lúc này trên ấn đường Hoàng Hoa sâm xuất hiện màu đen, là có họa sát thân.
Cô đang định dùng thiên nhãn xem xem ông ta gặp phải kiếp nạn gì thì một chiếc xe tải không biết từ đâu xuất hiện, lao nhanh đến đâm thẳng về phía Hoàng Hoa Sâm đang đứng nghe điện thoại bên cạnh.
Dương Tử Mi không hề nghĩ ngợi, phi thân nhảy tới túm lấy tay ông, kéo ông sang một bên tránh được cú đâm của xe tải.
Tài xế xe tải thấy đâm không trúng, vội vàng tháo chạy.
Hoàng Hoa Sâm chưa kịp định thần, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, mặt trắng nhợt, môi tái đi.
Tài xế chiếc xe Audi vội vàng xuống xe, hỏi han ông:
- Bí thư Hoàng, ông có bị thương ở đâu không?
Hoàng Hoa Sâm dù gì cũng là người đã lăn lộn ở quan trường mấy chục năm, gặp qua không ít chuyện lớn. Tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, ông hơi bình ổn lại cảm xúc kinh sợ của mình lại, nói với tài xế:
- Tôi không sao, cậu lập tức cho người chặn chiếc xe tải đâm tôi lại. Tôi muốn xem xem là kẻ nào muốn tôi chết!
- Vâng!
Tài xế vội vàng đi gọi điện báo nguy.
Sau khi Hoàng Hoa Sâm trấn tĩnh lại, nhìn Dương Tử Mi đứng ở bên cạnh biểu tình không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ cảm kích nói:
- Cảm ơn cháu gái, nếu không có cháu thì hôm nay tôi mất mạng rồi!
Dương Tử Mi mím môi cười:
- Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.
Hoàng Hoa Sâm nhớ lại thân thủ cô khi lôi kéo mình lúc nãy, giống như ẩn chứa sức lực rất lớn. Lại sử dụng một cách xảo diệu, khiến mình dễ dàng tránh được va chạm của xe tải mà bước chân cô không hề lảo đảo hay ngã xuống.
Ông tỉ mỉ đánh giá Dương Tử Mi.
"Một cô bé nhìn qua khéo léo, thanh tú, xinh đẹp như vậy sao mà có sức lực lớn thế chứ?"
Ông nghiêm túc nhớ lại, lúc nãy khi ông gọi điện thoại thì gặp được cô.
Cô đứng ở đầu phố đổ thạch, cách ông khoảng mười bước chân, còn chiếc xe tải kia thì đứng cách ông khoảng năm bước chân rồi mới tăng tốc đâm vào ông.
Ông chỉ mơ hồ thấy có một cái bóng trắng nhoáng lên một cái, mình đã bị cô lôi sang một bên rồi.
Nếu quả thật như vậy, cô ấy còn nhanh hơn cả chiếc xe tải.
Chuyện này… Sao có thể?
Chẳng lẽ như lời của các chuyên gia hay nói, khi con người ở trong tình huống khẩn cấp thì bản thân sẽ làm được những việc vượt quá mức năng lực bình thường.
Nhưng dù sao thì hôm nay cô bé này đã cứu ông.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, không hề để chuyện vừa cứu một người vào trong lòng, ngữ khí thản nhiên giống như lời cô nói vậy, chẳng qua là tiện tay làm một việc nhỏ giúp người mà thôi.