Dương Tử Mi mở cửa ghế lái phụ, vừa định ngồi xuống lại bị Tăng Thiên Hoa gọi.
- Nữu Nữu, cháu ngồi ghế phía sau!
- Hả? - Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn ông.
- Vì sao ạ?
- Trẻ con ngồi ghế lái phụ không an toàn. - Tăng Thiên Hoa nói.
Dương Tử Mi không biết làm sao.
- Ông cậu, hôm nay cháu vừa đón sinh nhật 16 tuổi đó. Không phải trẻ con nữa!
- Hôm nay là sinh nhật cháu?
- Vâng!
- Sao không nói sớm chứ? Ông tổ chức sinh nhật cho cháu nhé? - Tăng Thiên Hoa hắng giọng.
- Ha ha... Ông, cháu không thích ồn ào. Chỉ là sinh nhật thôi mà, chẳng có gì đặc biệt cả! - Dương Tử Mi cười và nói.
Ông cậu này của cô có đôi khi vừa khiến cô bối rối lại vừa khiến cô cảm động, thậm chí còn tốt hơn cả ông nội của cô.
- Cháu gái nhà ông mỗi lần tới sinh nhật đều tổ chức thật phô trương, lãng phí, sao cháu lại hiểu chuyện như thế? Hiểu chuyện tới mức khiến ông đau lòng.
Tăng Thiên Hoa nhìn cô cất lời:
- Không được, dù thế nào đi nữa ít nhất ông cũng phải mời cháu một bữa cơm. Ông biết một chỗ ăn riêng, không gian khá ổn, thức ăn lại vô cùng hợp miệng. Hôm nay chúng ta đã bận rộn cả ngày, đi ăn một bữa cơm nhé?
- Ông, để lần sau đi! Nhà của Tống tiên sinh còn có một đám người đang chờ cháu về ăn cơm đó, họ chắc đã chuẩn bị xong rồi.
- Vậy à, thế ông tới nhà cháu ăn cơm là được!
Khuôn mặt Tăng Thiên Hoa tràn đầy mong chờ hỏi:
- Mấy người không phải không hoan nghênh ông đấy chứ?
Dương Tử Mi ngạc nhiên:
- Ông là ông cậu của cháu, ai dám không chào đón ông chứ?
- Thế thì đúng rồi! Ha ha... Nữu Nữu, chỉ đường cho ông đi. - Tăng Thiên Hoa vui vẻ cười to.
Dương Tử Mi muốn ngồi lên ghế lái phụ lại bị ông từ chối.
- Nữu Nữu, ngồi ghế lái phụ không an toàn đâu, đó là vị trí có tỉ lệ xảy ra tai nạn giao thông cao nhất đấy. Lỡ như ông lái xe không cẩn thận đâm vào xe khác, bản năng của người lái sẽ chuyển hướng tay lái về phía có lợi cho mình, để phía ghế lại phụ chịu đựng cú đâm đó. Thế nên cháu nhất định phải ngồi ghế sau!
Dương Tử Mi chưa bao giờ nghĩ ngồi ghế lái phụ lại không an toàn đến vậy. Chẳng trách trước đây lúc ngồi trong xe của Long Trục Thiên, anh ấy cũng thường bắt cô ngồi ghế phía sau, bảo rằng bản thân cô sẽ ảnh hưởng tới việc lái xe của anh ấy.
Hóa ra, đây là sự cân nhắc xuất phát từ sự an toàn.
Nhìn ông cậu lo nghĩ cho mình như thế, trong lòng Dương Tử Mi có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Sự hà khắc và vô tình của ông nội đối với cô ít nhiều cũng khiến lòng cô lạnh giá.
Nhưng cô lại không ngờ giữa đường gặp được một ông cậu bù đắp lại cho cô.
Ông cậu đối với cô tốt như thế, cô nhất định phải đối xử tốt lại với ông, giúp ông vượt qua được kiếp nạn lớn trong năm nay.
- Ông à, ông và bí thư Hoàng rất thân sao? - Đúng lúc ngoài cửa sổ lướt qua một bức ảnh tuyên truyền thị sát của Hoàng Hoa Sâm trên đường phố. Nhớ đến luồng khí xung quanh ông ta, Dương Tử Mi không nhịn được bèn hỏi.
- Ừ, cậu ấy là học trò khóa đầu tiên ông dạy. Do thông minh nhanh nhạy, lại tôn trọng ông nên ông đã giúp cậu ấy không ít chuyện trên con đường sự nghiệp. - Tăng Thiên Hoa trả lời.
- Vậy ông ta và ông có quan hệ gì về lợi ích không? Anh ta xảy ra chuyện ông liệu có bị vạ lây không? - Dương Tử Mi hỏi.
- Quan hệ của hai rất tốt! Trong cái vòng tròn này mọi người đều biết cả, có chút liên quan về lợi ích cũng là lẽ tự nhiên. - Tăng Thiên Hoa nghi ngờ ngoảnh đầu nhìn cô một cái.
- Nữu Nữu, cháu hỏi cái này làm gì? Trẻ con không cần phải quan tâm mấy thứ này.
- Không sao, chỉ cảm thấy tò mò nên muốn hỏi mà thôi.
Dương Tử Mi nhìn Tăng Thiên Hoa từ phía sau, suy đoán ngày tháng năm sinh bát tự của ông ấy, cô bấm đốt ngón tay tính toán.
Phát hiện ra kiếp nạn năm nay của ông ấy là do bị dính dáng đến người khác.
Lẽ nào là vì Hoàng Hoa Sâm?