Dương Tử Mi thấy được sự nghi ngờ của anh, vội vàng giải thích.
- Tống tiên sinh, ông ấy là ông cậu của em. Chúng em vừa mới gặp nhau trên phố ban nãy.
- Hoá ra là vậy.
Tống Huyền hiểu ra, gật gật đầu.
- Tiểu Mi, vận may của em đúng là nghịch thiên đấy! Đi dạo phố lung tung cũng có thể nhận thêm ông cậu.
- Ha ha... trên thế gian này người với người nếu có duyên với nhau thì dù đi một vòng lớn rồi cũng sẽ gặp nhau.
Tăng Thiên Hoa vui vẻ cười nói.
- Chú Tăng nói rất phải.
Tống Huyền gật đầu, mời Tăng Thiên Hoa vào phòng khách ngồi.
- Chỗ này của cháu đúng là bao năm rồi vẫn không thay đổi.
Tăng Thiên Hoa nhìn quanh bốn phía rồi ngồi xuống.
Sadako bước tới pha trà cho ông.
Sadako pha trà rất chuyên nghiệp, động tác thanh nhã lại rất biết cách phô ra nét tinh tuý của trà đạo tựa như đang thưởng thức một môn nghệ thuật.
Tăng Thiên Hoa tưởng Sadako là vợ của Tống Huyền, cũng không hỏi nhiều về cô ấy, chỉ cảm giác cô gái đó sao lại giống Dương Tử Mi đến vậy.
Ăn cơm xong, Tăng Thiên Hoa thấy Dương Tử Mi chung sống hài hoà với mọi người ở đây, ông cũng yên tâm ra về.
- Ông cậu, đây là món quà cháu tặng ông. Hy vọng ông lúc nào cũng đem theo nó bên mình.
Lúc nãy khi Tăng Thiên Hoa đang trò chuyện với Tống Huyền. Dương Tử Mi mượn cớ vào trong phòng, lấy từ chiếc nhẫn cất giấu đồ của mình ra một viên ngọc thạch khắc hình con giáp trước đây, viên ngọc thạch ẩn giấu luồng khí nồng đậm bên trong có chứa bùa hộ thân và một chút nguyên khí của cô.
Nếu như Tăng Thiên Hoa liên tục đeo khối ngọc thạch này, lúc ông gặp nguy hiểm cô có thể cảm nhận được nhờ vào nguyên khí trong đó.
Tăng Thiên Hoa nhận lấy miếng ngọc thạch, nhìn thấy hình con gà bèn cười và nói:
- Con bé nghịch ngợm này, sao lại biết ông tuổi gà?
- Hì hì... cháu đoán!
Dương Tử Mi cười giảo hoạt.
- Ông cậu, đây là quà cháu đích thân khắc tặng ông đấy! Ông không thể thỉnh thoảng mới đeo nhé, nếu không cháu sẽ giận đấy.
- Là do đích thân Nữu Nữu khắc... Tay nghề tuy bình thường nhưng lại hợp ý của ông, ông nhất định sẽ đeo nó!
Tăng Thiên Hoa nói xong liền đeo miếng ngọc thạch lên cổ.
- Cảm ơn ông cậu!
Dương Tử Mi hài lòng mỉm cười.
- Cháu tặng ông một món quà quý báu thế này, ông phải cảm ơn cháu mới đúng.
Tăng Thiên Hoa duỗi tay xoa đầu cô.
- Ông cũng không nỡ để cháu ở lại nhà người ta.
- Ha ha...
Đối diện với tình yêu thương của Tăng Thiên Hoa, lòng Dương Tử Mi lại thấy cảm động cô nhìn ông lái xe đi rồi mới quay vào nhà.
- Chị, mau nói cho em biết hôm nay chị lén ra ngoài một mình đã gặp phải chuyện gì? Sao lại mang theo một ông cậu về?
Tiểu Thiên nhìn thấy cô, lập tức quấn lấy hỏi.
Dương Tử Mi bèn kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở phố cổ và phố Đổ Thạch.
- Không ngờ trên thế gian này lại có một người phụ nữ như Chu Khiết Oánh, đáng đời cô ta gặp phải chị.
Tiểu Thiên sung sướng khi người khác gặp họa.
- Ha ha... Bởi vì cô ta mà chị của em trở thành chị gái bán nhà đó.
Dương Tử Mi mỉm cười lôi giấy xác nhận Chu Khiết Oánh chuyển nhượng hai trăm căn nhà cho cô ra.
- Wow, wow, wow, chị thật là giỏi. Tặng em một căn đi!
Tiểu Thiên hét lên.
Tống Huyền cầm lấy tờ giấy xác nhận mấy căn nhà kia đột nhiên hỏi.
- Mấy nơi này đều là mảnh đất hoàng kim, khu nhà của người giàu có. Một mình cô ta giữ nhiều căn nhà thế này làm gì?
- Đợi tăng giá bất động sản đó.
Dương Tử Mi biết giá phòng hiện giờ ở thành phố Quảng Nguyên là từ năm nghìn cho tới một vạn một mét vuông. Nhưng qua mấy năm nữa, khi lĩnh vực bất động sản trở nên hot, giá của mấy căn nhà này sẽ tăng lên hai ba vạn, tới năm 2013 thậm chí lên tới năm, sáu vạn.