>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
---------------------
- Thuốc của bệnh viên đang ở đây, còn đó là thuốc quý cháu cất giữ.
Dương Tử Mi nhìn ông hỏi:
- Ông cậu xuống giường đi lại xem sao, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể xuất viện được rồi.
- Thuốc của cháu? Thuốc gì vậy? – Tằng Thiên Hoa vừa nghi ngờ vừa bước xuống giường, phát hiện cơ thể không còn gặp trở ngại gì nữa, cảm giác khó thở cũng biến mất.
Dương Tử Mi thấy ông đã ổn liền đi làm thủ tục xuất viện.
Bác sĩ lúc đầu không cho phép, nhưng khi kiểm tra thấy Tằng Thiên Hoa trở nên bình thường, dù không giải thích được tại sao ông lại hồi phục nhanh đến vậy, thêm vào đó Dương Tử Mi nói rằng nhà cô nghèo không có tiền để ở bệnh viện, nên cuối cùng cũng đồng ý để ông xuất viện.
Không lâu sau khi họ rời đi, bốn tên phóng viên lúc trước bỏ đi liển đuổi theo.
Âm sát khí mà cô bắn vào não họ đã mất hiệu lực, bọn họ hoang mang một hồi rồi đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của bản thân, vội vàng cầm máy quay đuổi theo.
Nhưng bên trong bệnh viện không có người mà bọn họ muốn tìm, cũng không tìm ra bệnh nhân nào tên Tằng Thiên Hoa, hỏi bác sĩ thì họ không đề cập gì hết.
Để đề phòng bất trắc, Dương Tử Mi liền đưa phong bì một ngàn tệ cho bác sĩ, để họ có thể giữ im lặng và sửa bệnh án.
Đám phóng viên không tìm ra manh mối, liền gọi điện tới số điện thoại đã báo, nhưng không có ai nghe, bọn họ chỉ còn biết báo cáo lên cấp trên.
Sau khi Dương Tử Mi đưa ông ông cậu ra khỏi viện, cô không lập tức đưa ông về nhà mà để ông ngồi xuống ở bên trong một công viên gần đó.
Hiện tại cơ thể ông không còn vấn đề gì nữa, nếu chẳng may bị kích động đến phát bệnh thì cô vẫn có thể cứu được.
Cô lấy ra từ trong nhẫn không gian điện thoại của Y Hồng.
- Nữu Nữu, không phải lúc lấy cháu nói không mang theo điện thoại? – Tằng Thiên Hoa nghi hoặc nhìn một cái.
- A, đây chẳng phải là điện thoại của Y Hồng hay sao? Sao lại ở chỗ cháu?
- Ông cậu, đừng vội, cháu cho ông cậu nghe một cuộc điện thoại.
Dương Tử Mi nói xong, đang định gọi số điện thoại mà lúc trước Y Hồng đã từng gọi, nào ngờ điện thoại đột nhiên reo lên, chính là đối phương gọi điện đến.
Dương Tử Mi liền ấn loa ngoài.
- Con ả xấu xa, mày làm cái quái gì thế? Mẹ mày dám lật lọng tao, mày không muốn một trăm vạn tệ? Không muốn đi Mỹ? Vậy giờ mày ở đâu? Lập tức liên hệ phóng viên, xử lý lão già Tằng đó đi, nếu không, mày sẽ bị bán đi đến nơi hẻo lánh làm con vợ nghèo đó.
Đầu bên kia thấy có người nhận cuộc gói, liền chửi mắng liên thanh không dứt.
Sắc mặt Tằng Thiên Hoa tái mét.
Ông định giật điện thoại thì Dương Tử Mi liền tắt máy, nói:
- Giờ ông cậu đã hiểu chưa? Ả Y Hồng vì một trăm vạn tệ muốn giẫm đạp thanh danh của ông cậu, ông cậu còn nghĩ đó là tình yêu thật sự không?
Tằng Thiên Hoa chịu không nổi cú sốc này, toàn thân run bần bật, môi run run tái nhợt.
Dương Tử Mi đã chuẩn bị từ trước, cô lấy ra kim châm đâm vào trung huyệt và thiên đàn huyệt, làm giảm huyết áp đang tăng kịch liệt của ông xuống.
- Không phải vậy, Y Hồng nhất định sẽ không làm thế với ta, cô ấy yêu ta, Nữu Nữu, lúc nãy cháu cũng nghe rồi đó, có người muốn uy hiếp cô ấy.
Tằng Thiên Hoa bất lực ngồi xuống ghế đá, miệng không ngừng lẩm bẩn, ông đã phải chịu cú sốc không hề nhẹ.Dương Tử Mi nhìn ông không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt của ông tái mét vì chịu phải cú sốc lớn, cô nói:
- Ông cậu à, bất luận là cô ấy có bị uy hiếp hay không nhưng kết quả là cô ấy vẫn làm vậy, sau này phải làm sao, cháu nghĩ ông cậu không đến nỗi ngây thơ như một đứa trẻ, phải không?
Dù không nỡ lòng nào khiến ông phải chịu cú sốc như vậy, nhưng có những lời dù tàn khốc cô vẫn phải nói ra.