>
Tằng Thiên Hoa kinh ngạc nhìn Dương Tử Mi.
Lần này, ông không hề thấy sốc, mà ông bị những lời lẽ vô cùng chín chắn của Dương Tử Mi hù dọa.
Vẻ mặt, giọng điệu của Dương Tử Mi lúc này hoàn toàn không giống một đứa trẻ mới chỉ mười sáu tuổi, đôi mắt đen láy lộ ra sự hiểu đời, thậm chí còn ánh lên sự thương cảm, giống như một người phụ nữ trưởng thành thật sự.
Tại sao cô lại có cảm giác thương cảm đến thế? Lẽ nào thời niên thiếu của cô đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, dẫn đến sự trưởng thành sớm của cô?
Lúc này Tằng Thiên Hoa không còn nhớ đến tình yêu bị phản bội của mình mà ông cảm thấy đau lòng cho sự trưởng thành sớm của Dương Tử Mi.
- Nữu Nữu, trước đây ngoài nghèo khó, cháu còn phải trải qua những nỗi đau khác hay sao?
Tằng Thiên Hoa đưa tay xoa xoa mái tóc của cô.
Dương Tử Mi nhất thời không thể phản ứng lại được suy nghĩ nhảy vọt của Tằng Thiên Hoa, chớp mắt đầy nghi hoặc nhìn ông,
- Cháu nhỏ tuổi như vậy sao lại trưởng thành sớm thế.
– Tằng Thiên Hoa hỏi.
Lần này Dương Tử Mi đã hiểu được ý mà Tằng Thiên Hoa muốn nói.
Cô không ngờ rằng đang trong tình trạng hiện tại mà ông vẫn còn thương cảm chính bản thân cô.
Điều này khiến cô thấy thật cảm động.
- Ông cậu, đúng là cháu có trải qua một vài chuyện, những chuyện đó chúng ta đừng nói vội, quay lại chuyện Y Hồng của ông cậu đi.
Tằng Thiên Hoa nghe xong, trên mặt liền xuất hiện sự mệt mỏi.
Đúng như những gì Dương Tử Mi đã nói, ông không chỉ giống đứa trẻ mười mấy tuổi, mà thậm chí còn tự cho rằng tình yêu giữ ông và Y Hồng là chân thành, không gì có thể phá bỏ.
Chỉ có điều ông nhất thời không thể chấp nhận sự phản bội và lừa gạt này.
Hơn nữa ông cũng không xem tình yêu là tất cả,
Lý do khiến ông cảm thấy sốc như vậy không phải do Y Hồng phản bội ông mà là lòng tự trọng của ông bị tổn thương, vốn nghĩ người ta yêu mình, không ngờ chỉ vì một trăm vạn và cái thẻ xanh nước Mỹ mà đẩy ông vào chỗ chết.
Tình cảm mặn nồng thân thiết của nửa năm qua hỏa ra chỉ như một giấc mơ mà thôi.
- Người đứng đằng sau sai khiến Y Hồng, ông cậu có mơ hồ đoán ra là ai không? – Dương Tử Mi nhìn ông từ trạng thái thất tình nhanh chóng trở lại bình thường, liền bình tĩnh hỏi.
- Nếu ông cậu không lầm, thì có lẽ là người của Chu gia.
Hoa Sâm cũng điều tra được một chút manh mối, người mà muốn ông cậu chết cũng chính là Chu Cường.
Ở Quảng Nguyên này, ngoài Chu Cường muốn lật đổ ông cậu thì ông cậu không nghĩ ra ai khác cả.
Tằng Thiên Hoa vừa suy nghĩ vừa nói.
- Nếu đã ngắm chuẩn mục tiêu, thì ông cậu cũng không nên kiêng kị làm gì, không thể ngồi đây chờ chết, dứt khoát liên kết với bí thư Hoàng lật đổ hắn đi.
Dương Tử Mi trả lời.
- Nữu Nữu…
Tằng Thiên Hoa khẳng khái nhìn cô nói,
- Cái tuổi này của cháu đúng ra chỉ nên làm đồng thoại chứ không phải là hiểu những chuyện này.
Dương Tử Mi mỉm cười,
- Đồng thoại đối với cháu thật sự quá xa vời rồi, cháu cũng không muốn hiểu những chuyện này, nhưng cháu sợ ông cậu sẽ gặp nguy hiểm nên đành phải “múa búa trước mặt Lỗ Ban”.
- Nữu Nữu, việc của ông cậu, ông cậu sẽ tự giải quyết, cháu đừng lo lắng, sống tốt ở Quảng Nguyên là được rồi.
Tằng Thiên Hoa đưa tay xoa đầu cô,
- Tiểu Huệ đúng là nuôi được một cô con gái tốt!
Nghe ông nói vậy Dương Tử Mi cũng không gượng ép nữa.
Cô hiện tại cũng có rất nhiều việc phải làm, chuyện của Tiểu Thiên khiến cô cảm thấy đau đầu.
Cô nhìn thời gian, đã đến lúc phải đi lấy báo cáo kết quả.
- Cháu phải quay về bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, ông cậu muốn đi cùng cháu hay tự đi về nhà? – Dương Tử Mi hỏi.