>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
----------------------
Sau khi nhảy loạn một hồi, bạn nam kia cũng chịu dừng lại, sau đó chớp chớp đôi mắt to tròn dưới hàng lông mi cong dày kia hỏi Dương Tử Mi:
- Cậu cũng chưa có chết đúng không?
- Chưa.
Dương Tử Mi không nhịn nổi ném cho cậu ấy một cái nhìn khinh bỉ:
- Ngốc chết đi mất, còn không phân biệt được là người còn sống hay đã chết nữa.
Cậu ấy hơi đỏ mặt, xoa xoa tóc gáy tỏ ra ngại ngùng:
- Tôi đã chết bao giờ đâu, làm sao phân biệt rõ được sống với chết chứ?
Vẻ đỏ mặt của cậu ấy vô cùng đáng yêu, giống như một quả cà chua chín mọng làm Dương Tử Mi muốn giơ tay véo má cậu ấy một cái.
Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, chắc cũng khoảng 17, 18 tuổi nhỉ?
Sao mà vẫn còn dễ đỏ mặt như mấy bé học sinh nhỏ tuổi vậy chứ?
- Thật đáng yêu quá!
Dương Tử Mi không nhịn nổi buột miệng nói.
- Cậu! đang nói tôi à?
Cậu nam sinh kinh ngạc nhìn cô.
- Ừm, cậu rất đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ của cậu nam sinh, Dương Tử Mi không ngừng muốn trêu chọc cậu ấy.
Mặt của cậu nam sinh lại càng thêm ửng đỏ, giả vờ như đang giũ hết nước ở trên tóc đi.
- Haha, chúng mình làm quen nhé, tôi là Dương Tử Mi, còn cậu?
Dương Tử Mi cười nói.
- Hi hi, tôi là Lưu Thiên Vũ, học sinh lớp 10 trường trung học Quảng Nguyên.
Lưu Thiên Vũ có chút bối rối trả lời, đối diện với một Dương Tử Mi vui tươi cởi mở, cậu ấy lại không biết nên làm gì.
- Hi hi!
Dương Tử Mi cũng học theo kiểu cười của cậu ấy:
- Tôi cứ nghĩ cậu đang học trường mầm non cơ.
- Hả?
Lưu Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn cô:
- Ý cậu là sao? Tôi đâu phải đứa nhóc tí tuổi đầu, sao lại học trường mầm non chứ?
- Tại vì cậu đáng yêu như mấy nhóc học mầm non vậy.
Dương Tử Mi cười nói.
Mặt Lưu Thiên Vũ lại ửng đỏ lên, cúi đầu xoa xoa gáy, cười cười:
- Mọi người cũng thường nói tôi đáng yêu mà tôi chả biết tôi đáng yêu chỗ nào.
- Phì!
Nghe cậu ấy nói mà Dương Tử Mi không nhịn nổi phì cười.
Tên nhóc này đúng là không chỉ đáng yêu bình thường đâu mà.
Nhìn cô phì cười, Lưu Thiên Vũ cảm thấy rất khó hiểu.
Cậu không hiểu, cô thích cười vậy à? Hay là cách mình hành xử, nói chuyện buồn cười?
Nhưng nhìn cô cười, cậu cũng cảm thấy an tâm.
Đã cười được rồi chắc sẽ không nhảy sông tự sát nữa đâu nhỉ?
À đúng rồi, lúc mình ngã xuống chỗ sông sâu là ai đã cứu mình lên?
Trong lúc đang hoảng hốt hình như có một bàn tay mềm mại kéo mình lên!
Chẳng lẽ là cô ấy?
Cô ấy khoẻ vậy á?
- Cậu biết bơi đúng không? Là cậu cứu tôi à?
Cậu ấy không nhịn nổi liền hỏi.
- Có một bác qua đường cứu lên.
Dương Tử Mi nói dối.
- Hoá ra là vậy, thật là may mắn!
Lưu Thiên Vũ nói sau khi tai qua nạn khỏi.
Dương Tử Mi mím môi cười cười.
Thật đúng là một nam sinh trong sáng đáng yêu!
Lưu Thiên Vũ giũ giũ quần áo ướt sũng nước.
Dương Tử Mi hơi nheo mắt lại.
Tất nhiên không phải vì vẻ ướt đẫm sexy khêu gợi của Lưu Thiên Vũ, mà là vì từ trong áo của cậu ấy rơi ra một vật trang sức.
Vật trang sức này lại chính là thẻ bài gỗ đào mà cô đang tìm kiếm.
Trên người cậu ta tự nhiên lại có thẻ bài gỗ đào, điều này không thể không làm cho Dương Tử Mi giật mình, trực tiếp đưa tay ra để xác nhận.
Lưu Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt bất thường của cô, cánh tay lại cố sờ tới cơ thể mình thì sợ hãi lùi lại vài bước không cẩn thận vấp phải một hòn đá, khua tay múa chân ngã chổng vó trên mặt cát.
Dương Tử Mi buồn cười đi đến muốn đỡ cậu ấy dậy.
Ai mà biết cậu ta lại kinh hãi ôm ngực kêu lên:
- Cậu muốn làm gì?