>
- Ông ơi ông có tin vào thầy phong thủy không?
Đột nhiên Dương Tử Mi hỏi ông Lưu một câu.
Nếu như ông tin thì cô sẽ tặng mỗi người trong gia đình họ một tấm Tụ Dương Phù, thế là có thể hóa giải nốt chút khí âm hàn vẫn còn trong cơ thể họ kia.
Còn nếu họ không tin thì thôi vậy, chỉ cần bỏ bớt mấy cái cây trong nhà đi là được.
Ông Lưu nghe vậy thì nhìn cô một lúc, sau đó ông nói :
- Cô nhóc, chẳng lẽ con là thầy phong thủy biết pháp thuật à?
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Ha ha! Thật không thể tin được! Con đúng là một kỳ nhân đấy nhóc à!
Lần này ông Lưu đã nhìn cô bằng một con mắt khác.
Thấy ông nói thế thì Dương Tử Mi cũng chỉ cười cười :
- Con không phải kỳ nhân gì đâu.
Chẳng qua là do con gặp được một người sư phụ tốt thôi.
- Sư phụ của con là ai?
- Lý Ngọc Thanh.
Khi nói ra tên của sư phụ mình, Dương Tử Mi lại cảm thấy lòng mình chua xót.
- Thì ra là đạo trưởng Ngọc Thanh, trước đây bọn ông từng là chiến hữu đấy.
Sau khi nghe cô nói tên sư phụ mình ra, vẻ mặt ông Lưu hào hứng nói :
- Thật không ngờ còn có thể gặp được đệ tử của ông ấy ở đây.
Đúng là có duyên quá mà.
- Hả? Ông cũng quen sư phụ con ạ?
Dương Tử Mi nghe ông bảo quen sư phụ mình thì rất đỗi vui mừng.
Chỉ cần là vật gì hay ai đó có quan hệ với sư phụ mình thì Dương Tử Mi sẽ đều cảm thấy rất thân thiết.
- Đúng vậy! Quan hệ của bọn ông rất tốt, nhưng mà đã sáu mươi năm rồi chưa gặp lại nhau.
Không biết giờ ông ấy sống ẩn dật ở đâu.
Ông vẫn còn bức ảnh chụp chung với sư phụ con đấy, để ông lấy cho mà xem.
Nói rồi ông Lưu đi vào phòng, lôi ra một tấm ảnh đưa trắng rồi đưa cho Dương Tử Mi xem.
Dương Tử Mi vội vàng nhận lấy bức ảnh một cách kích động
Nhìn sư phụ trong ảnh thì trạc khoảng hơn ba mươi tuổi.
Nhưng đây là tấm ảnh được chụp từ sáu mươi năm trước, chắc lúc đó sư phụ cô cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi.
Trong bức ảnh, sư phụ cô búi tóc kiểu đạo sỹ, ông mặc đạo bào, tay cầm một cây phất trần.
Nhưng có lẽ là do chiến tranh nên lúc đó gương mặt ông đầy vẻ nam tính và hơi dữ tợn chứ không hề từ ái và hiền hậu như cái lúc cô gặp ông.
- Thì ra sự phụ con thời trẻ đẹp trai như vậy.
Hai mắt Dương Tử Mi ươn ướt nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi khẽ thì thầm một câu.
- Thời đó, đạo trưởng Ngọc Thanh là một truyền kỳ trong chiến đội của bọn ông đấy.
Trên chiến trường ông anh dũng hiên ngang, đã vậy còn am hiểu kỳ môn trận pháp, bao nhiêu kẻ địch đều bị ông quay cho như chong chóng.
Thế nên cứ trận nào có ông ấy là y như rằng trận đấy thắng chắc.
Khi nói đến Ngọc Thanh, ông Lưu hồi tưởng lại tư thế oai hùng rong ruổi xa trường ngày xưa ấy, hai con mắt đục ngầu cũng sáng rỡ hắn lên, cả mặt hừng hực sức sống.
Dương Tử Mi ở bên cạnh lặng yên lắng nghe.
Thì ra sư phụ cô đã từng anh dũng huy hoàng như vậy, chỉ tiếc là cô ra đời quá muộn nên không có cơ hội được tận mắt chứng kiến.
- Chỉ đáng tiếc là sau khi đánh đuổi bọn giặc ngoại xâm xong, đạo trưởng Ngọc Thanh bị mấy kẻ ghen ghét phao tin đồn nhảm là mê tín dị đoan nên đã bị đuổi khỏi đội.
Thậm chí sau đó ông còn nghe nói có người âm thầm mai phục ở con đường ông ấy bắt buộc phải đi qua để giết người…
Nói đến đây, vẻ mặt ông Lưu cũng trở nên đầy căm phẫn.
Khi biết sư phụ mình bị oan như vậy, lửa giận trong lòng Dương Tử Mi cũng phừng phừng nổi dậy, cô phẫn nộ nói :
- Tên khốn đó là ai?
Ông Lưu nhìn cô một cái rồi im lặng lắc đầu :
- Con không cần biết đâu, chuyện cũng đã qua hơn năm mươi năm rồi, là ai thì cũng không còn quan trọng nữa.
À đúng rồi nhóc, giờ sư phụ con còn khỏe không? Ông muốn đến thăm ông ấy một chút.
Nghe ông nói vậy, vành mắt Dương Tử Mi lại đỏ lên, cô khóc nức nở :
- Sư phụ con mất tích rồi, con đã đi tìm ông ấy mấy ngày nay mà không thấy.
- Tính ra thì đạo trưởng Ngọc Thanh cũng đã một trăm mười tuổi rồi nhỉ? Với từng tuổi ấy mà vẫn còn khỏe mạnh thì là chuyện tốt.
Con cũng đừng quá đau buồn, chắc là ông ấy chỉ đi du lịch đâu đó thôi, sớm muộn gì cũng sẽ về mà.
Đến lúc đó con nhớ bảo với ông ấy một tiếng là Lưu Nghị ông rất nhớ và muốn uống rượu hàn huyên với ông ấy nhé.
Ông Lưu nói rồi đưa tay vỗ vỗ vai cô một cái.
Dương Tử Mi nghe xong thì gật đầu.