>
Thấy Hoàng Hoa Sâm vẫn còn sống sờ sờ trên các phương tiện truyền thông làm cho Dương Tử Mi vô cùng khó hiểu.
Bất luận cô tính thế nào kết quả đều là Hoàng Hoa Sâm đã tử vong.
Một người đáng lý phải chết rồi, như thế nào còn sống được chứ?
Chẳng lẽ mình tính sai sao?
Dương Tử Mi nghĩ hoài vẫn không ra.
Cô bắt đầu hoài nghi năng lực bấm đốt tay của chính mình.
Cô sợ trước kia mình dòm lén thiên cơ quá nhiều, do vậy mà ông trời mới thu lại dị năng của mình.
Cô nhịn không được gọi điện thoại hỏi Tăng Thiên Hoa.
Tăng Thiên Hoa cũng hẹn gặp cô ở Lục Thủy Sơn Trang.
Lục Thủy Sơn Trang là nơi mà các nhân vật quyền quý thích tập trung nhất.
Nơi này cảnh vật cực kỳ đẹp, không khí thoáng đãng, có bao nhiêu chuyện bực bội chỉ cần ở chỗ này một hai ngày cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Huống chi, ở đây còn có nhiều cơ hội kết giao với vài nhân vật khó mà lường được.
Dương Tử Mi dựa theo chỉ dẫn, lái xe tới bãi đỗ xe của chỗ này kiếm một chỗ đậu xong bước đến cửa tụ họp với Tăng Thiên Hoa.
-Tử Mi, con tới đây kiểu gì?
Tăng Thiên Hoa thấy cô bước ra từ bãi đậu xe, thắc mắc hỏi:
-Ông tưởng con ngồi taxi tới đây?
-Tự con lái xe tới.
Dương Tử Mi híp mắt cười nói.
-Thiệt là, con mới mười sáu tuổi, giấy phép lái xe còn chưa có sao lại dám tự tiện lái xe? Nguy hiểm như vậy Tống tiên sinh cho con mượn xe sao? Làm sao mà anh ta có thể yên tâm được như thế chứ?
Tăng Thiên Hoa không nhịn được bèn cất lời quở trách.
-Ông cậu à, chuyện này không liên quan tới Tống tiên sinh đâu, tự con lái xe tới Quảng Nguyên, ở chỗ này tự mình lái xe còn thuận tiện hơn ngồi taxi nhiều.
Mặc dù con còn nhỏ nhưng kĩ thuật lái xe không tệ lắm đâu, ông cứ yên tâm.
-Quảng Nguyên không giống thành phố A nho nhỏ của con đâu, kiểm tra bằng lái xe rất nghiêm ngặt.
Lỡ mà còn bị bắt lại còn không có giấy phép lái xe, thêm việc đang ở tuổi vị thành niên nữa sẽ bị phạt nặng lắm đó.
-Ha ha, ông cậu à không có ai dám kiểm xe con đâu.
Dương Tử Mi lè lưỡi nói.
Tăng Thiên Hoa cũng đành bất đắc dĩ xoa đầu Dương Tử Mi, cùng cô bước vào trong Lục Thủy Sơn Trang.
Vừa bước vào Dương Tử Mi cảm ứng được linh khí bên trong vô cùng nồng đậm, nhắm mắt lại cảm nhận có thể cảm thấy linh khí từ bốn phía tụ lại, khá giống nhà của cô là một tụ linh chi địa.
Vì vậy hoa cỏ cây cối trong này có vẻ xanh tươi hơn nhiều, không khí cũng vô cùng thoáng đãng.
Cô nhịn không được mở thiên nhãn ra, phát hiện ở đây có một tầng cát khá mỏng khí màu trắng bao phủ xung quanh, không biết là chỗ này tự nhiên hình thành tụ linh chi địa hay giống như nhà cô do có người bố trí Tụ Linh Trận.
Có thể bố trí Tụ Linh Trận ở một chỗ như thế này, cũng không phải là cái giá mà người bình thường có thể bỏ ra ngay cả cô muốn bố trí cũng có chút khó khăn.
-Ông cậu ơi, Lục Thủy Sơn Trang này được thành lập được bao lâu rồi?
Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi.
-Nếu muốn nói về nguồn gốc của nơi này, phỏng chừng cũng hơn một trăm năm.
Chủ quán ở đây cũng không phải người Trung Quốc chúng ta, mà là người Nhật Bản.
Tăng Thiên Hoa thấy bộ dạng của Dương Tử Mi vô cùng hứng thú, tiếp tục giải thích.
-Nơi này đất thiêng sinh nhân tài, không khí lại thoáng đãng là nơi mà những người có thân phận ở Quảng Nguyên nghỉ ngơi, đặc biệt là để nuôi dưỡng con người.
Tử Mi, sau này cậu dẫn con ở trong đây cảm giác vô cùng thoải mái.
-Ha Ha, lão Tăng ông lợi hại thật đấy! Vừa rồi mới chết một tình nhân trẻ tuổi, hiện tại lại cặp kè với một cô bé đáng yêu thế này.
Trâu già thích gặm cỏ non, quả thật không tệ chút nào?!
Sau lưng vang lên một giọng nói có giọng điệu kỳ quái.