>
Cát Liên Thành thật sự không cam lòng nếu để cô đi như thế, nên dứt khoát mở cửa sau xe cô ra, chui tọt vào:
-Năn nỉ em đấy, cho anh đi nhờ một đoạn đường thôi! Em cũng biết anh là một minh tinh mà, không tiện ngồi taxi đâu.
Dương Tử Mi thấy anh ta giở thói mặt dày không muốn đi thì cũng mặc kệ anh ta, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, chạy ra đường lớn.
Cô nhấn ga dứt khoát chạy lên con đường cao tốc ở bên cạnh, điều khiển xe chạy trên đường cao tốc với tốc độ nhanh nhất.
Bởi vì thường xuyên quay phim nên Cát Liên Thành bị huyết áp thấp, hơn nữa anh ta lại sợ độ cao bị Dương Tử Mi chở đi với tốc độ cao như thế thì lập tức sợ sun vòi, mặt mày tái mét, hai tay siết chặt mép ghế ngồi, mồm kêu la oai oái:
-Lái chậm một chút, lái chậm một chút đi… Chạy nhanh như thế nguy hiểm lắm.
-Tôi thích chạy nhanh như thế đây! Không được thì tôi dừng xe lại cho anh xuống, ha ha…
Dương Tử Mi trông thấy anh ta sợ hãi tới mức mặt mày lúc xanh lúc trắng thì trong lòng thật sự vô cùng vui vẻ.
Hơn nữa trên cao tốc lúc này có khá ít xe, cũng lâu lắm rồi cô không chạy thả ga như thế.
Điên rồi, điên thật rồi!
Cát Liên Thành kêu gào trong lòng.
Anh ta có nằm mơ cũng không thể ngờ một cô gái thoạt nhìn trông yếu ớt như Dương Tử Mi lại có thể chạy xe với tốc độ bàn thờ thế này.
Hơn nữa ánh mắt của cô vẫn cứ hờ hững bình tĩnh như cũ, căn bản không hề sợ sệt cái tốc độ lái xe bàn thờ này.
Chẳng lẽ mấy người ra đời trong nhà binh đều trâu bò, không giống người như thế sao?
Dương Tử Mi chơi đến hăng, Cát Liên Thành rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, vội vàng kêu to:
-Dừng dừng dừng!
Dương Tử Mi lập tức phanh gấp lại cái két.
Đầu của anh ta đâm sầm vào lưng ghế trước, đầu óc choáng váng.
Sau đó anh ta luống cuống tay chân mở cửa xe ra nhảy vội xuống, cúi người nôn thốc nôn tháo, nôn ra cả mật xanh mật vàng, nôn đến mức mặt mày cũng tím tái.
Dương Tử Mi đứng bên cạnh nhìn anh ta mà cảm thấy vô cùng buồn cười…
Chỉ tiếc lúc này điện thoại vẫn chưa có chức năng quay phim, nếu không cô mà quay lại cảnh đại minh tinh Cát Liên Thành đang nổi đình nổi đám nôn thốc nôn tháo bên vệ đường thế này rồi đăng lên mạng thì bảo đảm sẽ hot lắm.
-Ha ha, tôi bảo này Cát đại minh tinh, anh còn muốn ngồi ké xe tôi nữa không? Tôi còn đua chưa đã đâu!
Dương Tử Mi đứng bên cạnh nhe răng cười hỏi.
Lúc này Cát Liên Thành đã mất hết hình tượng rồi.
Anh ta thật sự vừa gấp vừa bực bội.
Cái con yêu nữ thích hành xác người ta này!
Trong lòng anh ta mắng thầm.
Anh ta biết rõ là do cô cố ý!
Có đánh chết anh ta cũng không dám ngồi xe của cô nữa!
Anh ta xua xua tay, ý bảo cô cứ chạy đi đi.
Dương Tử Mi cũng không khách khí nữa, leo lại lên xe sau đó xoay đầu xe lại rồi hô to với anh ta:
-Thế thì anh bảo trọng nhé, khúc này chắc là khó mà đón được xe lắm đấy, ha ha.
Nói xong thì cô đạp chân ga, phóng đi cái vèo.
Nhìn bóng dáng chiếc xe của cô lao đi vô cùng dứt khoát, Cát Liên Thành tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm thề nhất định phải chinh phục được cô để cho cô chết mê chết mệt anh ta, sau đó đá cô một cú thật đau.
Sau khi rủa xả xong, anh ta mới phát hiện đây là một con đường cực kỳ vắng vẻ rất ít xe cộ, cho dù có xe thì cũng chẳng ai đồng ý cho một người xa lạ ở giữa đoạn đường vắng hoe như anh ta đi nhờ, sợ gặp phải bọn ăn cướp.
Đương nhiên, cũng chẳng ai nhìn ra anh ta chính là đại minh tinh Cát Liên Thành.
Sau khi chặn đầu xe biết bao nhiêu chiếc mà chẳng có lấy chiếc nào chịu dừng lại, anh ta đành phải cuốc bộ đi chừng nửa giờ thì rốt cuộc cũng có một chiếc xe chịu dừng lại.
Chủ xe thoạt nhìn là một người phụ nữ vừa đen, vừa béo lại vừa lùn thấy anh ta là một chàng đẹp trai thì mới dừng lại.
Sau khi nhìn rõ mặt mày, phát hiện anh ta rất giống với đại minh tinh Cát Liên Thành thì mới cho anh ta lên xe.
Nào ngờ, người phụ nữ kia cư nhiên chở anh ta đến bìa rừng hẻo lánh, sau khi đỗ xe lại thì nhào về phía anh ta với nụ cười dâm đãng:
-Có ai nói là anh trông rất giống Cát Liên Thành không?