Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài


>
Dương Tử Mi ở lại căn nhà này theo dõi suốt một ngày trời nhưng cũng không hề tìm thấy bất kỳ tung tích gì của sư phụ lẫn mèo đen, đành phải về nhà chuẩn bị để ngày mai quay lại trường.
Cô biết rõ đây là do sư phụ cố ý muốn trốn tránh mình bao gồm cả Tiểu Hắc nữa.
Cô ủ rũ quay về nhà, thì thấy cha mình là Dương Thanh đang ngồi chờ ở trong phòng.
-Nữu Nữu, sao trễ như thế này con mới quay về?
Dương Thanh trông thấy vẻ mặt của con gái ủ rũ như thế, bộ dạng có phần buồn bã thì ân cần thăm hỏi:
-Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói cho ba nghe đi.
-Ba, ban nãy hình như con đã trông thấy sư phụ… Nhưng hình như ông đang trốn tránh con.
Dương Tử Mi nhìn ba mình, nói với giọng điệu ấm ức đau buồn.
-Con đi tìm sư phụ khắp nơi như thế nhưng không biết tại sao ông lại trốn tránh con.


Ba à, có phải là con đã làm sai chuyện gì rồi không?
Lâu lắm rồi Dương Thanh không thấy con gái có vẻ mặt ngỡ ngàng làm nũng tủi thân như thế.
Kể từ sau khi Dương Tử Mi bái Ngọc Thanh làm sư phụ xong thì luôn thể hiện khác với những cô bé gái bình thường, thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh và trưởng thành lắm.
Bây giờ cô lộ ra ánh mắt mờ mịt ngỡ ngàng, nói chuyện cùng mình với giọng điệu ủy khuất như thế khiến cho ông cảm thấy kích động khôn cùng.
Ông đưa tay sờ lên mái tóc của con gái an ủi.

-Nữu Nữu à, con đừng đau lòng, có thể là do Ngọc Thanh đạo trưởng có nỗi khổ tâm riêng của mình nên mới tránh né con như thế.

Đợi đến lúc ông ấy muốn gặp con thì tự nhiên sẽ xuất hiện mà thôi.
-Thật sự sẽ xuất hiện sao?
Dương Tử Mi biết rõ mấy lời này của cha chỉ là an ủi mình mà thôi, nhưng cô vẫn hy vọng đây là thật mong rằng ngày đó sẽ sớm đến.
-Ừ, nhất định sẽ xuất hiện mà.

Đạo trưởng còn yêu thương con hơn cả ba, nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu.
Dương Thanh gật đầu.
Dương Tử Mi ngước mắt nhìn cha của mình.
Đúng vậy, nếu trừ quan hệ máu mủ ra thì sư phụ là người yêu thương cô nhất trên đời này là người đã cho cô sinh mạng thứ hai.


Điều này ngay cả cha mẹ của cô cũng chưa từng làm được.
Nếu như có một ngày, ông trời muốn cô phải chọn giữa cha mẹ và sư phụ, có thể cô sẽ chọn sư phụ của mình.
Đây không phải nói cô không niệm tình thân với cha mẹ mà là tình yêu thương và sự hy sinh mà sư phụ dành cho cô vượt xa cha mẹ.
-Nữu Nữu, bà nấu cơm xong rồi, chỉ chờ cháu về ăn thôi.
Bà nội Tăng Tuệ bước vào.
Đã hơn nửa tháng rồi không gặp bà nội, Dương Tử Mi phát hiện hình như bà đã thay đổi một chút.
Đôi mắt vốn dĩ mang theo nỗi lo âu buồn bã hôm nay như được có thêm một phần sức sống, mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng hơn, quần áo cũng lựa kỹ hơn, trên người đeo một bộ trang sức mà cô dùng phỉ thúy đỏ làm thành, không còn ăn mặc như một bà cụ già nữa.
Bà sửa soạn như thế quả thật có vài phần khí chất của tiểu thư khuê các.
-Bà nội!
Dương Tử Mi buông cha mình ra, sà đến ôm lấy bà nội.
-Con nhớ bà quá!

- Cái con bé này, nếu như nhớ bà nội thì sao nửa tháng rồi không chịu về gặp nội một lần hả?
Bà nội mở miệng oán trách nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ từ ái.
-Bà nội bây giờ đẹp quá, có khí chất hơn hẳn luôn.
Dương Tử Mi nhỏ giọng nói thầm vào tai của bà:
-Không hổ là đệ nhất thiên kim ngày xưa của thủ đô.
Mặt của bà nội đỏ lên, ánh mắt lóe lên, có lẽ là nhớ đến những năm tháng tuổi trẻ xưa kia bà mặc một bộ áo lụa trắng, đi dạo khắp thủ đô hưởng hết mọi sự yêu thương và ngưỡng mộ.
Nhưng sau đó lại nhanh chóng bị một đoạn ký ức đen tối khác thay thế, gợi lên nỗi đau sâu sắc nhất từ tận đáy lòng của bà.
Ánh mắt của bà tối lại, hàng chân mày vừa mới tỉa gọn khẽ nhíu, bàn tay đang ôm Dương Tử Mi cũng buông lỏng.
Dương Tử Mi cũng cảm giác được bà nội có điều khác lạ, ngước mắt lên thì thấy vẻ đau khổ trong đáy mắt của bà nội, trong lòng cũng run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận