Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài


>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
-----------------------
Nghĩ đến chuyện sắp quay lại trường học, Dương Tử Mi thay lại bộ đồng phục đã lâu không mặc.

Bộ đồng phục xanh sọc trắng này có chất liệu rất tệ, trông cũng xấu xí nhưng cứ nghĩ đến việc sau này chẳng còn mấy cơ hội được mặc bộ đồng phục Nam Thành này thì cô cũng mặc nó vào.

Nhìn bộ dạng bình thường của mình khi mặc đồng phục ở trong gương, Dương Tử Mi nhịn không được mà phì cười một tiếng.

Thật ra cô rất thích trạng thái an bình yên ổn thế này, cái cảm giác sáng rọi được mọi người nhìn ngắm khiến cô cảm thấy có phần không được tự nhiên.

Cô dùng chiếc khăn bằng lụa trắng mà Tuyết Hồ tặng để cột mái tóc dài của mình lên thành một cái đuôi ngựa cao, sau đó mang theo sách vở đi ra ngoài gọi Lam Nha Nha.

Có lẽ là được tình yêu của La Anh Hào hun đúc nên Lam Nha Nha ngày xưa luôn gầy yếu nhợt nhạt nay lại hồng hào thấy rõ, thậm chí còn có phần đầy đặn hơn, người cũng cao thêm một chút, đã có phần nào cái khí chất thanh xuân dạt dào đặc biệt của thiếu nữ.


-Sao lại mặc đồng phục thế? Trường của bọn mình có quy định học sinh phải mặc đồng phục suốt đâu.

Lam Nha Nha trông thấy cô mặc bộ đồng phục đơn giản kia thì kinh ngạc hỏi.

-Nghĩ đến việc sắp không còn cơ hội được mặc nó nữa nên mới thế, dù sao thì đây cũng là bộ đồng phục đầu tiên trong đời mình mà.

Dương Tử Mi nhoẻn môi cười, ôm vai của Lam Nha Nha đi ra cửa.

Vừa mới đi ra khỏi cửa thì đã trông thấy Mẫn Cương đang ngồi trên chiếc xe đạp màu lam của anh ấy, mỉm cười nhìn cô trong ánh ban mai rạng rỡ.

Hơn nửa tháng rồi không gặp, Mẫn Cương có vẻ đã chín chắn hơn một chút, thậm chí cằm còn nhú râu con con màu xanh, khiến cho gương mặt vốn ưa nhìn của anh lại thêm vài phần khí chất đàn ông.

-Mẫn Cương, sao anh lại đến đây?
Dương Tử Mi vui vẻ bước lên:
-Chẳng lẽ anh biết trước là hôm nay em định đi học lại à?
-Hạ Mạt báo cho anh biết đấy, em thật là… Quay về cũng không nói cho anh biết tiếng nào, đau lòng quá đi mất, em còn xem đứa anh trai như anh ra gì không thế hả?
Mẫn Cương liếc nhìn cô một cái, giả bộ như đang giận lắm.

-Hì hì, em muốn cho anh một bất ngờ đấy chứ.

Dương Tử Mi nhìn đôi mắt càng lúc càng ngập tràn tự tin của anh:
-Xem ra gần đây việc học tập lẫn làm việc của anh đều thuận lợi cả nhỉ?!
-Cũng được, chỉ là không có em ở bên cạnh theo dõi đốc thúc mà thôi.

Mẫn Cương cười nói:
-Về phần học tập ấy à, nếu em không dự thi thì anh có thể ăn chắc vị trí đứng đầu của trường trung học Nam Thành đấy.


-Tử Mi, hai kỳ thi thử lần này Mẫn Cương đều đứng đầu toàn trường.

Lam Nha Nha đứng bên cạnh nói với vẻ vô cùng hâm mộ:
-Nếu như thành tích của mình có thể được bằng một nửa của hai bạn thì tốt biết mấy.

-Ha ha, bạn cũng đâu có kém lắm đâu.

Dương Tử Mi cười lớn ôm lấy vai của Lam Nha Nha, sau đó nhìn sang Mẫn Cương:
-Em có thể sẽ phải thi chuyển vào trường trung học Quảng Nguyên, không định học ở thành phố A đâu.

Mẫn Cương nghe thấy thế thì trong mắt lộ ra vẻ mất mát:
-Tại sao thế? Trường ở chỗ bọn mình cũng tốt lắm mà, em cần gì phải đến chỗ xa tít đó đi học chứ? Người nhà của em có đồng ý không?
-Lần này em đi ra ngoài đã khiến em học hỏi được rất nhiều việc, em cảm thấy em nên đổi sang hoàn cảnh sống khác thì hơn.

Còn người nhà của em ấy à, anh cũng biết đó, họ không thể ngăn cản quyết định của em mà.

Dương Tử Mi cười nói:
-Nhưng dù em có đến Quảng Nguyên để học đi nữa thì sau này em vẫn thường xuyên quay lại đây thăm mọi người mà.

-Thế thì anh cũng thi vào trường ở Quảng Nguyên, với thành tích của anh thì chắc là đủ để trúng tuyển.


Mẫn Cương nhìn chằm chằm vào cô:
-Đời người ngắn ngủi, anh muốn ở chung với em lâu thêm một chút.

Nghe anh nói như thế, trong lòng Dương Tử Mi rối như tơ vò.

Mẫn Cương cư nhiên thổ lộ tấm lòng.

-Làm anh trai thì hay lo lắng không yên tâm để em gái của mình xa quê một mình mà!
Mẫn Cương vội vàng bổ sung thêm một câu.

Dương Tử Mi không còn lời nào để nói được nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận