>
Sau khi biết Dương Tử Mi nâng thành tích môn học kém nhất của mình là tiếng Anh lên top đầu thì các thầy cô bộ môn của cô đều vui vẻ như mở cờ trong bụng.
-Xem ra cuối cùng chúng ta cũng dạy nên một trạng nguyên kì thi chuyển cấp rồi, cứ để cho trường trung học số 1 ở đó mà ghen tị đi.
Bao nhiêu năm nay trạng nguyên kì chuyển cấp đều ở trường trung học số 1 hết, chúng ta toàn bị đè đầu, sắp ảnh hưởng đến việc chiêu sinh tới nơi rồi.
Năm nay có hai em học sinh xuất sắc Mẫn Cương và Dương Tử Mi, chắc chắn là chúng ta sẽ được nở mày nở mặt.
Tổ trưởng khối lớp 9 nheo mắt cười nói.
-Đúng đó đúng đó, năm nay nhất định phải đạp nát trường Trung học số 1 dưới chân Trung học Nam Thành chúng ta!
Một thầy khác cũng lên tiếng, càng nói lại càng hăng hái hơn.
-Chỉ tiếc là Mộ Dung Nghiên chuyển trường mất rồi, chứ nếu không thì mình còn một em cực giỏi nữa cơ.
Giáo viên tiếng Anh lớp Mẫn Cương buồn bực nói:
-Con bé là học sinh tâm đắc nhất của tôi đấy, gần như lần nào nó thi tiếng Anh cũng được điểm tối đa.
Nghe thấy tên Mộ Dung Nghiên, Dương Tử Mi chỉ cười thản nhiên, cô không muốn bị kẹt giữa cuộc nói chuyện của các giáo viên nữa nên bèn đi ra ngoài.
Dương Tử Mi gặp hiệu trưởng trên hành lang.
Nghĩ đến việc của tiên sinh Fujita trước kia, Dương Tử Mi thực sự chẳng có tí thiện cảm nào với ông hiệu trưởng này.
Cô chẳng buồn chào hỏi ông ta mà đanh mặt cứ thế đi thẳng.
-Này, bạn Dương Tử Mi, em đứng lại cho thầy!
Hiệu trưởng thấy cô dám không chào hỏi mình thì gọi cô lại với vẻ khó chịu.
Dương Tử Mi đứng lại, hờ hững nhìn ông, chẳng nói chẳng rằng.
-Gặp thầy cô thì phải chào hỏi, bố mẹ em không dạy em cái phép lịch sự tối thiểu ấy à? Ba em là giáo viên tiểu học cơ đấy, thế mà để con cái mất dạy.
Hiệu trưởng giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng:
-Nếu không phải Tần Khải Văn bảo vệ em thì em đã chẳng được dự thi trong trường này nữa rồi!
-Ba em dạy em rất tốt, em chỉ chào hỏi các thầy cô giáo đáng kính mà thôi.
Còn cái loại cáo mượn oai hùm, nịnh trên đè dưới thì em chẳng chào hỏi làm gì.
Dương Tử Mi lạnh lùng nói xong thì xoay người đi thẳng.
-Em… em…
Hiệu trưởng tức run người.
-Tôi phải đuổi học em ngay lập tức, để cho em không thi lên cấp 3 được thì thôi!
-Căn cứ vào quy định của luật Giáo dục bắt buộc thì khi em còn đang học chương trình giáo dục bắt buộc thì thầy không có quyền đuổi em, trừ khi thầy là hiệu trưởng trường trung học của em rồi tính.
Mà có khi thầy cũng chẳng có năng lực ấy đâu, ha ha.
Dương Tử Mi quay đầu cười nhạo.
Hiệu trưởng điên tiết đến tăng xông máu não, bèn chạy đến văn phòng khối lớp 9, đập bàn đánh rầm một tiếng.
-Con bé Dương Tử Mi chết tiệt! Không hành chết nó làm nó không thi được vào cấp 3 thì tôi không làm người!
-Hiệu trưởng à, Dương Tử Mi là hi vọng để chúng ta có trạng nguyên kì thi vào cấp 3 và đạp đổ trường Trung học số 1 đấy.
Bây giờ mà ngài hành con bé thì chỉ có trường mình tổn thất lớn thôi.
Tổ trưởng vội vàng nói.
-Con nhỏ vắng mặt suốt ngày, không thèm lên lớp đó mà giúp chúng ta tranh được trạng nguyên á? Tổ trưởng Lương à, cậu đừng có đùa, tôi nhớ Tần Khải Văn bảo tiếng Anh của nó kém lắm cơ mà.
Hiệu trưởng hừ lạnh.
-Hiệu trưởng à, con bé là học sinh thiên tài, lúc trước đúng là tiếng Anh của nó kém thật thế nhưng ban nãy tôi cho em ấy làm một đề thi mô phỏng thì em ấy được những 118 điểm.
Đến Mẫn Cương cũng chỉ được có 116 thôi đấy.
Giáo viên Tiếng Anh cũng mau mắn nói theo:
-Cô bé học các môn khác rất tốt, cho dù không đến lớp thì cũng ăn chắc điểm cao, chẳng phải trong kì thi tháng môn ngữ văn em ấy đã viết một bài văn cực kì xuất sắc đó sao? Lúc ấy đến cả giảng viên đại học cũng muốn tuyển thẳng em ấy luôn.
Em ấy có thể phá tan kỉ lục thi vào cấp 3 trong lịch sử của thành phố A chúng ta, ngài mà làm em ấy không được thi thì trường chúng ta thiệt to đấy.
-Có chuyện đó sao? Đưa bài thi đây tôi xem.
Đối với một trường học mà nói thì tỷ lệ lên lớp chính là số mệnh, một học sinh xuất sắc đạt thành tích cao trong kì thi cấp 3 hay đại học không khác gì một cái bảng hiệu sống, rất có lợi cho việc thu hút đầu vào.
Hiệu trưởng xem xong bài thi tiếng Anh và thành tích thi tháng của Dương Tử Mi thì không nói gì nữa.