>
Hạ Mạt tránh mặt Dương Tử Mi để trò chuyện cùng La Anh Kình xong thì má đào ửng đỏ, sóng mắt long lanh, mặt đầy xuân sắc.
-Điện thoại ai gọi thế?
Dương Tử Mi hỏi vờ như không biết.
-À, một người bạn ấy mà…
Hạ Mạt né tránh ánh mắt của Dương Tử Mi rồi đáp lời với giọng điệu rất bình tĩnh.
Thế nhưng ánh mắt cô đã sớm bán đứng tâm trạng hưng phấn kích động của chủ nhân mình.
Dương Tử Mi âm thầm thở dài một cái.
Mỗi người có duyên phận trời định của riêng mình, đây không phải chuyện cô có thể điều khiển được.
Chỉ hi vọng cô ấy có thể kiên cường mà bước đi trên con đường tình chẳng tầm thường này.
Nhờ có cuộc gọi của La Anh Kình mà Hạ Mạt nói nhiều hẳn lên, thần thái khi nói chuyện cũng mừng vui phơi phới.
Hai người đến chợ mua xiên nướng, hăng hái mặc cả với người bán hàng.
Hạ Mạt thấy Dương Tử Mi mặc cả thì ngạc nhiên lắm:
-Mình cứ tưởng bạn không ăn khói lửa nhân gian cơ chứ, hóa ra mặc cả còn giỏi hơn cả mình, lại còn chuyên nghiệp nữa chứ?!
-Ha ha, tiểu thư ơi, bạn mới là người xuất thân giàu có chứ đâu phải là mình.
Mình là con gái nhà nghèo, làm sao mà không biết mặc cả được chứ?
Dương Tử Mi cười.
Kiếp trước cô nghèo đến mức chỉ hận không thể bẻ một cắc bạc ra làm đôi để tiêu dè, mua gì cũng phải cố gắng mua với giá rẻ nhất.
Người thường chẳng thể nào mà theo nổi trình độ mặc cả ấy được đâu.
Kiếp này cô không thiếu tiền, bình thường không cần mặc cả làm chi, song như vậy không có nghĩa là cô không biết, nó đã ngấm sâu vào máu thịt cô rồi.
Xiên nướng mua bằng tiền quỹ lớp, đương nhiên là cô phải tính toán chi li.
-Bạn chém đi, cứ chém đi.
Con gái nhà nghèo thì không sai, cơ mà lúc cậu sinh ra đã có số giàu sang rồi.
Hạ Mạt liếc xéo cô.
-Mình có giàu sang gì đâu?!
-Ừ ừ, thế thì mình giàu sang còn cậu là giàu có.
Dương Tử Mi đang muốn nói lại Hạ Mạt, thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ cầm một chiếc bát mẻ đi đi lại lại giữa dòng người, vừa đi vừa nói ra chiều huyền bí lắm:
-Cái bát này của tôi là đồ cổ đấy! Trong nhà tôi còn nhiều đồ cổ lắm, món nào món nấy đều cả trăm triệu bạc, các cô các bác có muốn xem không?
Người qua đường liếc mắt nhìn bà ta rồi nói nhỏ:
-Đồ điên, hoang tưởng à?
-Tôi không lừa bác đâu, cái đĩa cho mèo ăn ở nhà tôi chính là một món đồ cổ đáng tiền lắm đấy.
Cái bát tôi đang cầm trong tay cũng được đào dưới đất lên, giá đắt cực kì.
Tôi bán rẻ cho bác nhé, chỉ mười vạn thôi là được.
Người phụ nữ nọ kéo vạt áo của người qua đường mà nói.
-Cho bà mười vạn tiền âm phủ thì có!
Người qua đường bực mình gạt bà ta ra rồi đi mất.
Dương Tử Mi nhớ người phụ nữ đó là ai.
Đó là bà thím ngày đó đưa món đồ cổ mâm đồng Quản Trọng cho cô, sau đó lại đổi ý nói cô là tên lừa đảo rồi đòi đồ về.
Chẳng phải khi đó bà ấy bán mấy cái mâm đó lãi cả trăm triệu sao? Sao bây giờ lại ăn mặc rách nát, dáng vẻ nghèo hèn, đi lừa tiền người ta bằng mấy cái bát mẻ thế này?
Nhìn tướng mạo của bà ta thì hiển hiện vận số táng gia bại sản.
Thì ra vì có trăm triệu trong tay, cho nên cách nghĩ và cách sống của người phụ nữ chất phác cam chịu hầu hạ ông chồng sinh bệnh ấy đã thay đổi rất nhiều, cuối cùng thì bà lại phải quay về cuộc sống còn nghèo khổ hơn so với trước kia.
Có một số người không có mệnh cầm tiền.
Nếu ôm tiền tài thì chỉ có một kết cục là bị ông trời đùa giỡn mà thôi.
Thế nhưng việc này không còn liên quan gì đến Dương Tử Mi.
Cô không muốn chọc vào phiền toái nữa.
Vậy mà bà thím kia chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô ngay.
Ánh mắt vốn đã tối sầm như tro tàn lại bùng lên ánh sáng hệt một ngọn đèn mới châm dầu.