>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
----------------------
Dương Tử Mi vốn định dựa vào cảnh sát với pháp viện để hù dọa bà cô này, nhưng mà không ngờ, bà cô không sợ mà còn phản ứng dữ dội như vậy.
Cô cạn lời trước bà cô vì tiền mà đã phát điên này mất rồi.
Nhưng mà cô cũng sẽ không cho bà cô một đồng tiền nào nữa, cũng không chữa bệnh cho chồng bà cô.
Mặc dù sẽ bị quần chúng đứng đây xem cho là mình cấu kết với cảnh sát, cô vẫn nghĩ là gọi cảnh sát và người giám định tới đây giám định cái chén này là phương pháp xử lý tốt nhất.
Trên điện thoại di động của cô cũng có số điện thoại của cục trưởng cảnh sát ở đây.
Cục trưởng vừa bắt máy, lập tức dẫn theo một tốp cảnh sát chạy đến đây.
-Dương đại…
Cục trưởng vừa định chào Dương Tử Mi một tiếng, đã bị ánh mắt của cô chặn lại.
-Cục trưởng, bà cô này nói tôi cố ý ném bể cái chén cổ của cô ấy, đòi tôi bồi thường 30 vạn tệ.
Tình huống cụ thể, đành nhờ vào ngài xem xét kĩ lưỡng, cần hợp tác điều tra tôi sẽ hết lòng hợp tác.
Còn đây là số điện thoại của người giám định trong thị xã chúng tôi, mong ngài gọi điện mời ông ấy đến giám định dùm tôi.
Khuôn mặt Dương Tử Mi không có bao nhiêu cảm xúc nhìn cục trưởng nói.
Cục trưởng sớm đã muốn thể hiện chút lòng thành với Dương Tử Mi, tranh thủ nhờ cô giúp mình chỉ điểm phong thủy một chút, nhìn thử xem có thể giúp ông thăng quan phát tài được hay không.
Vì vậy, vừa nghe Dương Tử Mi gặp phiền toái ông đã vội vàng chạy đến.
Nghe nói có người dám đụng tới Dương Tử Mi, ông không khỏi tức giận trừng mắt chất vấn bà cô kia.
-Nói mau! Chuyện này như thế nào, nếu có nửa lời giấu giếm đừng trách tôi thiết diện vô tư!
Bà cô thấy Dương Tử Mi thật sự dám gọi điện thoại kêu cảnh sát tới, trong lòng đã sợ phát run.
Nhưng mà lúc này bà cũng không còn đường lui nữa rồi
Do vậy, bà cô bắt đầu đứng lên la lối.
-Mọi người thấy chưa, rõ ràng cô ta quen biết tên cảnh sát này, ai có tội mọi người cũng biết rồi.
Vậy mà đi thẩm vấn tôi, đây là đạo lý gì vậy?
Quần chúng xung quanh tất nhiên nhìn thấy được thái độ của cục trưởng đối với Dương Tử Mi, trong lòng cũng nghĩ rằng cô ta sai nên bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Dương Tử Mi không muốn dây dưa cùng người đàn bà này nữa.
Cô thật sự chẳng muốn lãng phí thời gian của mình với loại người này.
Vì vậy, trên tay cô bắn ra âm sát khí, bay thẳng vào bên trong đầu của đại thẩm kia, làm cho bà ta không thể suy nghĩ được nữa hơn nữa còn dễ dàng bị kinh hãi.
-Đại thẩm, không thể nói bậy bạ như vậy được, đúng là tôi biết Dương đại… E hèm, bạn học Dương nhưng mà khi tôi còn khoác bộ đồng phục này trên người, tất nhiên sẽ không làm việc trái với pháp luật.
Còn chuyện chị có lừa gạt hay không chỉ cần đưa ra chứng cứ hợp lý, chân tướng mọi việc rõ ràng rồi.
Căn cứ vào quy định pháp luật, việc này là một hành vi lừa gạt tài sản người khác một cách có tổ chức, hành vi phạm tội càng nghiêm trọng, mức phạt càng lớn, nếu nói về số tiền ba mươi vạn tệ, ít nhất phải lên tới mười năm năm tù.
Cục trưởng nghiêm mặt nói.
Bà cô kia vừa nghe vậy, đã bị hù dọa cho giật cả mình.
Cộng với đầu óc của bà ta đang bị khí âm sát khống chế, không còn phản ứng nữa, sợ đến nỗi tái cả mặt, thì thào hỏi.
-Tội tôi nặng như vậy sao?
-Hơn nữa vừa rồi chị còn vu khống người thi hành công vụ… tội khó mà nhẹ được.
Tất nhiên tôi không phải quan tòa, đến lúc đó cụ thể tội chị như thế nào, đều do quan tòa phán quyết.
-Hả? Không cần phải như vậy đâu, là tôi sai mà, là do tôi bị tiền làm mờ mắt! Muốn vòi vĩnh ít tiền từ em gái này mà thôi! Còn chuyện này tất cả là do tôi tự ngã…
Vừa dứt lời, bà tôi đột nhiên vọt khỏi đám người, giống như một con thỏ ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Cục trưởng vừa định kêu người đuổi theo, đã bị Dương Tử Mi chặn lại.
-Bỏ đi, cái loại người này mặc kệ họ, tôi cũng không muốn truy cùng diệt tận làm gì.
Cũng không muốn lãng phí thời gian của cục cảnh sát các ông.
-Được rồi, tất cả do cô quyết định.
Cục trưởng cười hiền hậu với cô một cái.
-Thật ra, vừa rồi tôi cũng thấy là do bà cô kia tự cầm chén rồi tự ngã, sau đó lại đổ tại cho cô bé này.
Trước đó còn cầm cái chén kia rao bán tận mười vạn tệ, ai cũng thấy rõ ràng là lừa đảo.
Nếu thật là chén cổ, sao lại ra ngoài đường bán? Chỉ cần chạy đến tiệm bán đồ cổ bán là được rồi?
Một vị đại thúc bán đồ ăn gần đó chợt nói.
Thì ra là vậy, mình đã bị vở diễn của bà ta lừa gạt rồi.
Những người khác ngẫm nghĩ lại cũng thấy mình có chút ngu ngốc, bắt đầu xoay người giải tán.