>
Sau một màn lộn xộn này trôi qua, Dương Tử Mi và Hạ Mạt tiếp tục đi chuẩn bị nguyên liệu làm đồ nướng.
Nhưng mà, tâm trạng của Hạ Mạt vẫn vô cùng bực bội, không ngừng mắng bà cô kia sao lại vô sỉ như vậy.
-Ha ha, chuyện đã qua rồi, phí miệng lưỡi với loại người như vậy làm gì?
Dương Tử Mi cười cười.
-Bạn thì kiềm chế tốt rồi, gặp là mình đã kêu cảnh sát tới chộp cổ rồi, không thể nào mà nhịn được nữa! hình như bà ta nói cái gì mà chậu Quản Trọng giá một vạn nghĩa là gì?
Hạ Mạt tò mò hỏi.
Dương Tử Mi kể đại khái chuyện đã trải qua một lần.
-Khinh bỉ sâu sắc, sao trên đời lại tồn tại loại người như vậy?! Nếu không phải bạn phát hiện ra, cái chậu kia còn để làm khay cho mèo ăn rồi? Huống chi, bạn còn trị liệu giúp chồng bà ta, đúng là đồ không biết xấu hổ còn mang cái chậu về bây giờ còn muốn tìm bạn ăn vạ.
Đúng là mặt siêu dày mà!
Hạ Mạt nghe xong, không nhịn được mắng.
-Chuyện trước kia có thể hiểu được, dù sao mình cũng có chút sai nhưng mà mình đã trả lại mọi thứ cho bà ta rồi.
Vậy mà bây giờ bà ta còn muốn tìm mình, đúng là coi tiền như cỏ rác mà, khó mà tưởng tượng nổi.
Dương Tử Mi lắc đầu nói.
-Mặc kệ bà ta đi, dù sao loại người này cuối cùng cũng không đạt được kết cục gì tốt đâu.
Hạ Mạt thấy mặt của Dương Tử Mi đã xuất hiện chút oán giận, nên quay lại dỗ dành cô vài câu.
-Thôi kệ, lòng có chút gợn sóng mà thôi, chúng ta đi mua cánh gà với đùi gà đi.
Hai người vừa tới chỗ bán gà, đã thấy chủ quán đang quở trách một cô bé tầm tám tuổi.
-Cái con bé chết tiệt này, sao mà lại đần như vậy? Mỗi ngày cứ trộm thịt gà của tao cho mấy tên ăn xin ngoài đường, cuối cùng mày muốn gì đây? Chẳng lẽ mày không biết một ngày tao bán thịt gà chẳng lời được bao nhiêu tiền hả?
Bé gái kia quệt miệng, cúi đầu tỏ ra vô cùng ấm ức nhỏ giọng nói.
-Con thấy thật tội nghiệp cho mấy người ăn xin kia không có cơm ăn, dù sao nhà chúng ta mỗi ngày đều dư rất nhiều đồ ăn mà.
-Bọn họ không có cơm ăn thì liên quan gì tới chúng ta? Nếu chúng ta không có cơm ăn thì ai lo? Mẹ của mày vì kiếm tiền mà phải cấu xé với người ta để làm gì? Không phải để kiếm một chút tiền để chữa trị cái mặt cho mày sao?
Bà chủ quán vô cũng tức giận vung tay vỗ đầu bé gái kia một cái.
-Sao mà ngu dữ vậy, chưa từng thấy ai đần như mày? Đem đồ trong nhà đi cho người khác, lần sau còn dám tái phạm nữa, tao không nhẹ tay nữa đâu đó.
Cô bé kia cũng mím môi, không nói thêm bất cứ lời nào.
Dương Tử Mi thấy cô bé trước mặt có một vết bỏng tạo thành một cái sẹo lớn vô cùng khó coi, làm cho bộ dáng của cô bé đáng lẽ thanh tú động lòng người lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Gương mặt này, làm sao mà Dương Tử Mi có thể quên được.
Kiếp trước, nếu như hỏi cô có bất kỳ người bạn nào hay không … thì câu trả lời chỉ có cô bé trước mặt này.
Trải qua vô số buổi tối đói meo ở kiếp trước, luôn có một cô bé nhiệt tình mang theo không phải đùi gà thì cánh gà cho Dương Tử Mi ăn.
Hơn nữa, còn cùng cô trò chuyện, Dương Tử Mi nhìn được trong đôi mắt của cô bé tràn đầy một vẻ thương xót.
-Chị Tử Mi à, hai chúng ta đều quá thảm! Chị thì không có nhà để về, còn mặt của em thì lại như vậy không có ai chịu chơi chung với em.
Mẹ của em thì muốn kiếm đủ tiền để làm phẫu thuật, nhưng mà sau khi sinh em trai rồi, lại không chịu phẫu thuật cho em nữa, nói tốn tận vài vạn tệ thật là tốn kém.
Đứa em trai thì suốt ngày mắng em là đồ quái dị, bạn bè cùng lớp thì trêu chọc, hai chúng ta đúng là những người đáng thương.
Năm ấy cô bé ấy đã được mười bảy tuổi, thường xuyên buồn bã tâm sự với cô.
Dương Tử Mi nghe câu chuyện của bé xong cũng rất buồn.
Cô bé trước mắt này tuy có khuôn mặt xấu xí, nhưng đối với người lang thang như cô đây là một vị thiên sứ.
Cô bé thường xuyên cầm theo đồ ăn, nhất là món mà mọi người ít khi được ăn như thịt gà tới, làm cho bọn họ bỗng nhiên có lộc ăn.