>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
--------------------
Dương Tử Mi nhìn đứa bé ăn xin nói:
-Em đói bụng không, chị dẫn đi ăn KFC nè.
Đứa bé kia trố mặt ra, sau đó lại lắc đầu.
-Mẹ của em dặn em ở đây, không cho đi đâu hết, nếu dám đi đâu mẹ sẽ đánh em một trận!
-Mẹ em bắt em làm ăn xin sao?
Dương Tử Mi nhíu mày nói.
-Dạ, mẹ của em nói em là đứa tàn phế, chỉ có làm được việc này.
Đứa bé cúi đầu, vô thức nhìn vào hai chân của mình đau khổ nói.
Dương Tử Mi và Diệp Thanh nghe vậy không khỏi đau lòng.
-Ăn trước đi rồi nói sau nha, rồi chị cho em tiền.
Dương Tử Mi ôn nhu nói.
-Em cũng không đi được, nếu như có lòng tốt, mang vài món đồ ăn cho em đi, em cũng muốn biết KFC có mùi vị gì.
Đứa bé ăn xin thòm thèm liếm đôi môi khô khốc của mình, hai mắt tràn đây khát vọng.
-Để chị cõng em qua!
Diệp Thanh cúi thân hình nhỏ bé của mình xuống lộ ra sống lưng, xoay đầu nhìn đứa nhỏ kia nói.
-Hai chúng mình cùng nhau thưởng thức KFC, bên trong còn có máy lạnh nữa đó, sung sướng lắm.
Diệp Thanh mới chỉ tám tuổi, còn đứa bé ăn xin này thì năm, tuy rằng tướng người nhỏ bé, ít nhiều gì cũng được 30kg, vậy mà cô bé này lại không do dự khom người xuống cõng.
Cô bé này đúng là thiên sứ ở trần gian mà.
Mắt Dương Tử Mi ướt ướt nhìn Diệp Thanh nói.
-Để chị ôm nó cho.
-Dơ hết quần áo của chị sao, để em cõng được rồi.
Diệp Thanh cõng đứa bé trên lưng, cố hết sức đứng dậy.
Dương Tử Mi không ra tay, mà tiếp tục đứng đó nhìn, nhìn Diệp Thanh cõng đứa bé ăn xin đi từng bước một.
Từ chỗ ba người tới KFC tầm hơn 300m, hơn nữa lúc này thời tiết cực kỳ nóng nực, đứa bé ăn xin thì vừa bẩn lại vừa hôi, vậy mà cô bé vẫn kiên trì cõng đến trước cửa.
Thấy bộ dáng này của Diệp Thanh, trong lòng Dương Tử Mi cảm động đến rối tung rồi mù rồi.
Vào kiếp trước, cô cũng không thấy Diệp Thanh quá vĩ đại, cũng không quá cảm kích việc cô bé này đối xử tốt với mình, mỗi lần được cô bé giúp Dương Tử Mi cảm thấy giống như mình đang chiếm tiện nghi của người khác vậy.
Còn ở đời này, cô đã thấy biết bao kẻ chỉ cần lật tay một cái là đủ làm mưa làm gió, nhưng mà bọn họ chỉ biết tính toán được mất chưa bao giờ nghĩ cho tính mạng người khác bao giờ.
Ngay cả Dương Tử Mi cũng vậy, như khi cô chỉ để ý tới bản thân mình tới người mà mình quan tâm, còn về phần người khác nhiều lúc cô chẳng buồn nhìn một cái.
Lúc này, đứng trước mặt cô bé Diệp Thanh, cô không khỏi cảm thấy linh hồn của mình đầy hèn mọn và cực kỳ dơ bẩn.
Dương Tử Mi đẩy cửa tiến vào trong KFC, dẫn theo Diệp Thanh cõng trên lưng đứa bé ăn xin bước vào.
Đứa bé ăn xin vừa bẩn lại vừa hôi, bọn họ vừa mới bước vào, lập tức khiến người xung quanh đưa tới những ánh mắt đầy bất mãn.
-Ai vậy? Lại mang cái thằng ăn mày dơ dáy vào làm ô nhiễm không khí, đúng là ác độc mà.
Bên cạnh có một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng che mũi lại, giống như ngửi thấy rác vậy, cô ta nhanh chóng kéo hai đứa con của mình ra một cái bàn ở phía xa ngồi xuống.
Những người khác cũng đều mở miệng quở trách.
Thậm chí còn có người chạy đến nói với quản lý.
-Ở đây làm ăn kiểu gì mà cho một đứa ăn xin đi vào? Chẳng lẽ quán này không để ý phẩm cách của khách hàng sao? Ngồi ăn ở đây đúng là làm giảm thân phận của tôi, từ này về sau tôi sẽ không bao giờ quay lại chỗ này nữa.
Những người khác cũng bắt đầu ầm ĩ, yêu cầu đuổi đứa bé ăn xin ra ngoài.
Lúc này, đứa bé ăn xin rụt cổ lại, bất lực nhìn Dương Tử Mi nói:
-Chị ơi, có thể tiến vào đây nhìn xem KFC như thế nào là em đã vui rồi, hai người để em ra ngoài đi sau đó mua đó ăn mang ra cho em ăn là được rồi.
Diệp Thanh nhìn Dương Tử Mi.
Trong lúc Dương Tử Mi lúc này cũng cực kỳ khó chịu.
Loại cảm giác bị người đời kì thị như vậy, sao mà cô chưa trải qua chứ?
Hơn nữa còn trải qua không ít lần!