Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài


>
Sau khi ăn KFC xong, Dương Tử Mi bảo Diệp Thanh dắt đứa bé ăn xin kia vào trong phòng vệ sinh rửa ráy sạch sẽ, còn cô thì đi sang mấy cửa hàng bán quần áo trẻ em bên cạnh mua đồ mới cho cậu bé đó mặc.

Trông thấy trong cửa hàng có mấy bộ váy công chúa rất xinh xắn thì cô cũng mua hết, chuẩn bị tặng nó cho Diệp Thanh.

Quay lại tiệm KFC, Diệp Thanh đã rửa sạch sẽ toàn thân cho đứa bé ăn mày đó.

Dương Tử Mi lấy quần áo mới ra cho cậu bé mặc vào.

Cô phát hiện, đứa bé ăn mày này rửa ráy sạch sẽ xong thì trông cũng mi thanh mục tú lắm.

-Diệp Thanh, đồ của em cũng ướt rồi, mau thay ra đi, chị cũng mua cho em này.

Dương Tử Mi trông thấy người của Diệp Thanh cũng bị ướt thì lấy một bộ váy màu hồng ra.

Diệp Thanh trông thấy bộ váy công chúa màu hồng đẹp như mơ thế thì hỏi với vẻ không dám tin:
-Chị, thật sự mua tặng cho em sao?

-Đương nhiên là mua cho Diệp Thanh đáng yêu của nhà chúng ta rồi.

Dương Tử Mi cười nói.

-Chiếc váy này đẹp như thế, em lại xấu xí thế này…
Diệp Thanh giơ tay sờ lên vết sẹo xấu xí trên mặt mình, nói với vẻ vô cùng tự ti.

-Diệp Thanh, em không hề xấu chúy nào, em chính là thiên thần xinh đẹp và thuần khiết nhất trên đời này, chiếc váy này được em mặc vào thì chính là may mắn của nó đó.

Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu cô bé rồi nói.

-Thật thế ạ?
Diệp Thanh ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt trong veo lóe sáng lấp lánh.

-Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa, em yên tâm đi chị sẽ giúp em xóa bỏ vết sẹo này, em sẽ là cô bé xinh đẹp nhất trên đời này.

Dương Tử Mi gật đầu nói.

-Chị ơi, chị nói chị sẽ bỏ tiền tìm bác sỹ chữa lành cho em sao?
Diệp Thanh lúng túng nói:
-Mẹ của em nói muốn làm phẫu thuật thay da phải tốn nhiều tiền lắm! Chị ơi, em không thể dùng nhiều tiền của chị như thế… Hay là đợi em lớn lên rồi đi làm từ từ kiếm tiền phẫu thuật cũng được.

-Không tốn tiền đâu, chị biết cách chữa khỏi cho em.

Chị cam đoan đến lúc đó mặt của em sẽ xinh đẹp hơn bất kỳ người nào khác.

Dương Tử Mi cười nói.

-Woa, chị là bác sỹ ạ?
Hai mắt của Diệp Thanh lại sáng lên, tràn ngập vẻ sùng bái.


Dương Tử Mi gật đầu, nhìn đứa bé ăn mày ở kế bên:
-Chân của em trai này chị cũng có thể chữa được.

-Thật vậy sao, chị đúng là giỏi quá đi mất.

Diệp Thanh hưng phấn ôm chầm lấy Dương Tử Mi.

Trong lòng Dương Tử Mi lại cảm động.

Mình có là cái gì đâu kia chứ?
Diệp Thanh chịu tặng hết toàn bộ thể xác lẫn con tim của mình cho người khác như vậy mới thật sự tuyệt vời.

Diệp Thanh đi vào trong nhà vệ sinh, thay quần áo ướt nhẹp trên người mình bằng bộ váy công chúa màu hồng kia.

Cô bé nhẹ nhàng kéo mép váy, nhón chân nhẹ nhàng bước ra, đầu cúi thấp, giống như không dám đối mặt với việc mình mặc bộ váy xinh đẹp như thế.

-Diệp Thanh đáng yêu quá đi.

Dương Tử Mi vỗ tay nói.

-Thật thế ạ? Vết sẹo trên mặt em không đáng sợ sao?
Diệp Thanh vẫn rất mực tự ti.


-Không đáng sợ tí nào hết, tóm lại, Diệp Thanh của chúng ta chính là đứa bé xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời này.

Dương Tử Mi giơ một tay ôm lấy Diệp Thanh, tau còn lại thì nắm tay của đứa bé ăn mày kia, dắt hai đứa ra khỏi cửa hàng KFC.

Vừa mới đi không được bao xa thì chợt trông thấy một người phụ nữ hùng hổ xộc đến như một con sư tử cái, chỉ tay vào mặt Dương Tử Mi mắng to:
-Cái con dụ dỗ buôn bán trẻ em này, mày dám lừa con của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu.

-Mẹ…
Đứa bé ăn mày kia sợ hãi kêu một tiếng:
-Chị gái này không có lừa con, chị ấy mời con ăn cơm, còn mua quần áo mới cho con mặc nữa.

Người phụ nữ kia giằng lấy đứa bé kéo về phía mình, còn quát to:
-Ăn cái gì mà ăn? Hôm nay mày đã xin đủ tiền cho tao chưa? Mặc quần áo mới làm cái gì hả? Mày mặc như thế thì còn ai chịu cho mày tiền nữa?
Nói xong, người phụ nữ kia cư nhiên trực tiếp đẩy đứa bé vào trong một vũng nước đọng kế bên, khiến cho toàn thân đứa bé lại bị bẩn như cũ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận