>
Đứa bé ăn mày kia òa khóc thật to.
Dương Tử Mi tức giận, kéo đứa bé lại từ trong tay của người phụ nữ kia, tức giận gào to:
-Bà làm cái gì vậy hả? Có người mẹ nào như bà không?
-Tao làm gì thì kệ tao, con của tao tao muốn làm gì thì làm! Mày đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.
Người phụ nữ kia giơ tay muốn kéo đứa bé trai kia lại nhưng Dương Tử Mi lại né sang một bên.
-Chị ơi, em không muốn đi theo mẹ đâu, ngày nào em không xin đủ tiền thì mẹ sẽ đánh em, không cho em ăn cơm cũng không cho em mặc quần áo mới.
Hu hu, chị hãy đưa em đi đi.
Đứa bé ăn mày kia òa khóc, túm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Mi, giống như sợ chỉ cần nới tay ra thì cô sẽ vứt bỏ nó vậy.
Con tim của Dương Tử Mi như thắt lại.
-Tiểu Kim, cái thằng chó đẻ này, mày nói cái gì đấy hả?
Người phụ nữ kia tức giận mắng to:
-Hôm nay tao mà không đánh chết mày thì tao không phải người.
Nói xong, bà ta giơ tay lên muốn đánh đứa bé ăn mày ở trong lòng của Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi giơ tay túm chặt lấy cổ tay của bà ta, đôi mắt đen láy của cô chợt trở nên lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nọ.
Người phụ nữ kia có bộ dạng cao to béo mập, sức lực vốn không hề nhỏ nhưng cánh tay bị Dương Tử Mi túm chặt lấy thì lại không thể nào cục cựa được.
Bà ta bị ánh mắt lạnh lẽo sắc bén tựa như thực chất của Dương Tử Mi dọa sợ mất mật, vẻ mặt vốn hung thần ác sát nay trở nên mềm nhũn:
-Mày… mày đừng có mà chõ mũi vào việc của tao… Nó là con tao, tao muốn đánh muốn mắng gì cũng là chuyện của tao, người ngoài không quản được đâu.
-Người ngoài không quản được à? Chẳng lẽ bà không nghe nói, ở trong xã hội pháp trị này, cho dù là cha mẹ ruột cũng không thể tùy tiện đánh con cái à?! Bà đối xử với thằng bé như thế, tôi sẽ đến cục cảnh sát kiện bà nói bà ngược đãi trẻ em!
Dương Tử Mi tức giận nói.
Cô thật sự không hiểu tại sao trên đời lại có loại mẹ thế này!
-Đừng có hòng điêu toa dọa tao, tao chỉ đánh con tao thôi, hoàng đế cũng không làm gì được tao.
Người phụ nữ này có hiểu pháp luật là gì đâu, theo bà ta thấy con cái là tài sản riêng của cha mẹ, có thể tùy tiện đánh mắng làm gì cũng được.
-Thế thì chúng ta đến cục cảnh sát đi.
Bởi vì Diệp Thanh, nên lần này Dương Tử Mi chắc chắn phải quản chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thể giao đứa bé trai tên Tiểu Kim này lại cho người phụ nữ có tâm địa độc ác, ngay cả cốt nhục tình thâm cũng chẳng màng này đâu.
-Tao không đến cục cảnh sát, tao không muốn đến cục cảnh sát….
Dù cho có phạm pháp hay không đi nữa, người bình thường ai cũng sợ dính dáng đến cảnh sát, tuy rằng người phụ nữ này không cho rằng mình phạm pháp gì nhưng vẫn không muốn đến cục cảnh sát nên rống họng la toáng lên.
-Không muốn đi cũng phải đi, bằng không thì giao Tiểu Kim cho tôi, tôi sẽ nuôi dưỡng thằng bé.
Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
-Mày nuôi á? Mày lấy cái gì mà nuôi? Cho dù mày có đủ tiền nuôi nó thì tao cũng không thể để mày nuôi được, nó là con của tao, tao muốn tự mình nuôi không có nó tao không sống nổi.
Người phụ nữ kia la toáng lên.
-Á à, có phải là không có thằng bé đi ăn xin mỗi ngày đem tiền về thì bà sống không nổi đúng không? Cầm tiền do đứa con tàn tật xin về để đi đánh bài, loại đàn bà như bà đúng là không xứng với chữ “mẹ”!
Dương Tử Mi cười lạnh nói:
-Cho dù là thẩm phán trên tòa án cũng sẽ không cho phép Tiểu Kim tiếp tục ở lại bên cạnh bà đâu.
-Con tao kiếm tiền cho tao xài thì sao, liên quan gì tới mày? À, tao hiểu rồi, nhất định là mày ở trong đường dây lừa đảo muốn cướp Tiểu Kim của tao đi để ăn xin kiếm tiền cho mày, một ngày nó ít nhất cũng có thể xin được năm mươi tệ đây.
Người phụ nữ kia ra vẻ chợt hiểu.
Bốp!
Dương Tử Mi giơ tay lên tát cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh.
Cô thật sự nổi giận rồi.
Hai kiếp làm người, cô đã trải qua đủ loại tình người bội bạc đổi thay, cũng gặp qua rất nhiều kẻ cực phẩm nhưng loại người coi con cái bất hạnh là công cụ kiếm tiền thế này đúng là chưa gặp qua bao giờ.