>
- Mày dám đánh tao?! Con nhóc thối tha kia, tao liều mạng với mày!
Người phụ nữ kia trở nên hung tợn, lập tức đánh về phía Dương Tử Mi, Dương Tử Mi ôm Tiểu Kim tránh thoát.
Bà ta đánh hụt, lảo đảo vài bước rồi té xuống đất, lại bò dậy, giơ tay, giơ chân tiếp tục đánh Dương Tử Mi.
Người xung quanh vây lại xem rất đông, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ kia thấy có nhiều người đến, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, giống như một đứa trẻ, giẫm hai chân ục ịch, đen đúa, rên la:
-Số của tôi là sao vậy trời, có một đứa con trai lại bị một đứa con gái không biết ở đâu ra cướp đi.
Ông trời ơi, ông có mắt hay không vậy, công bằng ở đâu vậy…
-Chuyện gì xảy ra vậy, tôi là cảnh sát đây.
Một người đàn ông mặc đồ cảnh sát đi đến hỏi.
Mà người cảnh sát này chính là đệ tử của cô - Hoàng Vân Quốc.
Hoàng Vân Quốc cũng thấy cô, định chào hỏi với cô nhưng nhận ra tình hình hiện tại hình như có liên quan đến cô, vì tránh để người khác nghi ngờ cho nên giả vờ không quen biết cô.
-Anh cảnh sát, anh giúp tôi với, giữa ban ngày ban mặt mà con bé này dám cướp lấy con trai của tôi, tôi muốn lấy mạng cô ta!
Người phụ nữ kia thấy Hoàng Vân Quốc như một chiếc phao cứu mạng, ôm chặt lấy ống quần Hoàng Vân Quốc kêu lên.
Hoàng Vân Quốc nhìn bà ta rồi nhìn về phía Dương Tử Mi, ra vẻ đang giải quyết việc chung hỏi:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Tử Mi cũng hiểu được ý của anh ấy, kể lại những việc đã xảy ra.
Những người xung quanh nghe được hóa ra là người phụ nữ này dám lợi dụng đứa con trai tàn tật của mình để đi xin tiền đi đánh bạc, trong lòng mọi người đều rất tức giận, ồn ào trách mắng người phụ nữ kia độc ác không xứng đáng làm mẹ.
Thấy mọi người nghe theo Dương Tử Mi, người phụ nữ kia hơi hoảng sợ, thở hổn hển đứng lên lớn giọng chửi mắng:
-Con trai tôi là miếng thịt từ trên người tôi rớt xuống, tôi muốn nó làm gì thì nó phải làm cái đó, liên quan gì đến mấy người chứ?
Trên mặt mọi người đầy vẻ khinh thường.
Hoàng Vân Quốc lấy còng tay ra, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét, còng hai tay người phụ nữ lại.
-Hành vi của bà đã xâm phạm nghiêm trọng đến sức khỏe và tinh thần của trẻ em,.
Hơn nữa còn có tội ngược đãi trẻ em, bây giờ tôi phải mang bà về cục cảnh sát, cuối cùng bà bị phán tội gì đó là do tòa án phán quyết.
-Trên đời này, không phải cứ là trộm cướp mới bị xem là tội phạm.
Hoàng Vân Quốc lạnh lùng nói:
-Bà ngược đãi trẻ em, chuyện này còn ghê tởm hơn cả trộm cướp.
Người phụ nữ kêu la.
-Thả tôi ra, về sau tôi không dám nữa, sau này tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Kim! Đừng bắt tôi, anh bắt tôi đi rồi thì sau này sẽ không có ai chăm sóc cho Tiểu Kim nữa, nó sẽ chết đói đó.
Tiểu Kim khóc lên, ôm chặt lấy cổ Dương Tử Mi, nép vào người cô:
-Chị ấy sẽ chăm sóc cho tôi, tôi muốn ở cùng với chị! Không muốn ở cùng với bà nữa, ngày nào bà cũng ném tôi ra đường làm ăn mày, kiếm không đủ tiền thì đánh tôi, mắng tôi, không cho tôi ăn cơm, tôi không cần một người mẹ như vậy.
Mọi người nghe thấy Tiểu Kim nói thể đều thương cảm cho Tiểu Kim, chỉ trích người phụ nữ.
Người phụ nữ kia nổi giận trừng Tiểu Kim la lên:
-Tiểu Kim, mày là đồ đê tiện! Mày dám không giúp mẹ mày như vậy, tao đánh chết mày!
Tiểu Kim sợ hãi co lại trong lòng Dương Tử Mi:
-Chị ơi, cứu em, em không muốn bị đánh!
Thấy thân hình nhỏ bé run như cầy sấy trong lòng mình, Dương Tử Mi đau lòng ôm chặt lấy nó, an ủi:
-Sau này chị sẽ bảo vệ em, không cho phép bất kì ai bắt nạt em nữa!
Diệp Thanh ở bên cạnh giơ ngón cái ra, khen ngợi cô:
-Chị, chị thật là tốt!