>
- Bắt người phụ nữ không xứng đáng làm mẹ đó lại đi, giam bà ta mười năm tám năm, đứa bé này tôi có thể giúp đỡ nuôi dưỡng nó.
Một người phụ nữ trung niên tức giận đi ra, nói với mẹ của Tiểu Kim:
-Tôi cũng là người làm mẹ, con cái đối với tôi chính là máu của quả tim, là cốt nhục từ người mình mà ra sao bà có thể đối xử với nó như vậy?! Đúng là đồ đàn bà độc ác!
Người khác cũng nhao nhao nhổ nước miếng chỉ trích.
Trên mặt mẹ Tiểu Kim không hề có vẻ xấu hổ, ngược lại hung dữ trừng Tiểu Kim và Dương Tử Mi.
Bà ta cảm thấy mình phải chịu sự nhục nhã như vậy là do bọn họ.
Hoàng Vân Quốc đưa mẹ Tiểu Kim đến cục cảnh sát.
Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Hạ Mạt, bảo cô ấy mua đồ cho mình rồi về trước, cô có chuyện không thể đến được.
Hạ Mạt sau khi mắng một trận, bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, biết bạn là người vô cùng bận rộn, định nhờ bạn giúp chuẩn bị một chút xem ra không được rồi.
Đêm nay đứng quên đến tham gia tiệc nướng của chúng mình cho đúng giờ nhé.
-Chắc chắn rồi.
Dương Tử Mi cũng không muốn bỏ qua hoạt động như vậy.
Đó chính là hoạt động tập thể đầu tiên của cô trong kiếp này, cũng là bữa tiệc chia tay không thể vắng mặt được.
Cô đi cùng Hoàng Vân Quốc đến cục cảnh sát, lấy một ít lời khai sau đó đến hội phụ nữ làm thủ tục giám hộ cho Tiểu Kim.
-Cháu chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm người giám hộ của đứa bé này?
Chủ tịch hội phụ nữ nhìn tài liệu của Tiểu Kim, ngẩng đầu nói với Dương Tử Mi.
-Hay là, để chúng tôi đưa Tiểu Kim đến nhà phúc lợi của thành phố B, nhà phúc lợi sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Nếu Dương Tử Mi không thể chữa trị đôi chân của Tiểu Kim, có lẽ để nó đến nhà phúc lợi, còn bản thân sẽ đưa cho nhà phúc lợi một ít tiền để người trong nhà phúc lợi chăm sóc Tiểu Kim nhiều hơn.
Đó là cách giải quyết tốt nhất, việc cô cần làm rất nhiều thật sự không thể chăm sóc một đứa bé tàn tật.
Nhưng mà cô đã kiểm tra, chân của Tiểu Kim bị tê liệt không phải là tàn tật bẩm sinh, cũng không phải bệnh bại liệt ở trẻ em mà là do gãy xương sau đó bị phong thấp mà ra.
Kết quả kiểm tra này khiến cô bàng hoàng, cô lại càng căm ghét mẹ Tiểu Kim hơn.
Rốt cuộc đó là một người mẹ như thế nào vậy?
Không ngờ lại nhẫn tâm đối xử với con ruột của mình như vậy.
Loại bệnh phong thấp này, chỉ cần cô châm cứu một tháng là có thể khỏi hoàn toàn, việc Tiểu Kim có thể đi lại không thành vấn đề gì.
-Chủ tịch, trong nhà cháu còn có bà nội và mẹ chăm sóc.
Hơn nữa, cháu nhất định phải chữa khỏi chân cho Tiểu Kim trước đã.
Dương Tử Mi tha thiết nhìn chủ nhiệm hội phụ nữ.
-Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt! Nếu không thể nào chăm lo được, đến lúc đó cháu sẽ đưa em ấy đến nhà phúc lợi.
-Haizz, trên đời này những người yêu trẻ nhỏ như cháu không nhiều, vậy thì gọi cho người giám hộ của cháu đến đây đi.
Nếu bọn họ đồng ý thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì.
-Vâng ạ, bây giờ cháu sẽ gọi cho bố cháu ngay.
Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Dương Thanh.
Dương Thanh nghe xong lời cô nói, lập tức nói:
-Cho dù Nữu Nữu con có quyết định như thế nào, bố đều ủng hộ con, bây giờ bố sẽ đến đó.
Dương Tử Mi rất cảm động với lời nói của cha mình.
Dương Thanh vội vàng đến đó, ký tên nhận nuôi Tiểu Kim.
Đi ra từ chỗ hội phụ nữ, Dương Tử Mi nhìn Dương Thanh đầy biết ơn.
-Bố, tại sao bố lại đồng ý cho con nuôi dưỡng một đứa bé như vậy?
-Con đang làm việc thiện, bố đương nhiên phải ủng hộ cho con rồi.
Con cũng không cần phải cố sức quá, đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhớ nghĩ cho mình nữa.
Dương Thanh nhìn cô đầy ấm áp, hòa nhã nói.
Dương Tử Mi gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp.
Cô rất may mắn, có cha mẹ yêu thương không giống như Tiểu Kim, ngay cả mẹ ruột mà cũng đối xử tàn nhẫn với mình.