>
- Chị ơi, em phải về nhà trước rồi.
Diệp Thanh hơi khó xử, kéo kéo chiếc váy mới trên người.
-Chị, em phải đổi lại quần áo lúc trước, nếu em về nhà như thế này em sợ mẹ em sẽ không vui.
Một tay Dương Tử Mi ôm Tiểu Kim, tay kia sờ đầu Diệp Thanh nói.
-Chị về cùng em.
Chị muốn nói với mẹ em, giúp em chữa vết sẹo trên mặt, để em ở nhà chị một thời gian.
Diệp Thanh cảm động nhìn cô.
-Chị, chị vừa phải chữa chân cho Tiểu Kim, còn chữa mặt giúp em nữa, có phải chị sẽ tốn rất nhiều tiền hay không ạ? Nếu không thì chị chữa cho Tiểu Kim trước đi, còn em thì từ từ cũng được.
-Không sao cả, chị em không có bản lĩnh gì cả nhưng bản lĩnh này thì có.
Diệp Thanh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, khiến cho Dương Tử Mi vô cùng cảm động.
-Vậy… Em đành phải làm phiền chị rồi.
Diệp Thanh áy này gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc cầm thứ gì đó từ trong túi áo ra:
-Suýt nữa em quên mất, đây là đồ ở trên người Tiểu Kim, vừa rồi giúp em ấy tắm rửa em đã lấy xuống.
Nhìn thấy vật đó, hai mắt Dương Tử Mi sáng lên.
Hóa ra là thẻ bài gỗ đào.
Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại đến tay.
Không ngờ trên người Tiểu Kim lại có thẻ bài gỗ đào.
Cô phấn khích nhận lấy thẻ bài gỗ đào, hỏi Tiểu Kim:
-Tiểu Kim, cái này là của em à? Là ai cho em vậy?
Tiểu Kim lắc đầu.
-Em không biết, vẫn luôn đeo bên người.
Dương Tử Mi vui mừng nói:
-Đưa cái này cho chị có được không?
Tiểu Kim gật đầu.
Dương Tử Mi vui vẻ thu thẻ bài gỗ đào vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Cô vẫn luôn cực khổ đi tìm thẻ bài gỗ đào, nếu không phải lần này cố gắng ra tay giúp Tiểu Kim chắc đã bỏ lỡ thẻ bài gỗ đào này rồi.
Xem ra mình đúng là ở hiền gặp lành.
Dương Tử Mi nắm tay Diệp Thanh, dẫn em ấy về cửa hàng thịt gà của mẹ em ấy.
Cô lựa lời nói mình muốn Diệp Thanh đến ở với mình một thời gian, giúp em ấy chữa vết sẹo trên mặt, hi vọng bà ấy có thể chấp nhận.
Mẹ Diệp Thanh không tin trên đời này bỗng nhiên có chuyện tốt rơi xuống như vậy, nghi ngờ nhìn cô:
-Rốt cuộc cô có ý đồ gì? Không phải cô định lừa Diệp Thanh nhà tôi đi, sau đó sẽ bán nó đi lấy tiền phải không?
Dương Tử Mi đổ mồ hôi.
Mẹ của Diệp Thanh luôn nghĩ người khác xấu như vậy sao.
-Dì ơi, dì đi với cháu đến nhà cháu nhìn thử cũng được.
Dương Tử Mi chân thành nói:
-Diệp Thanh là một đứa bé tốt, không thể chỉ vì một vết sẹo trên mặt mà khiến em ấy tự ti, từ nhỏ cháu đã theo học y thuật có thể chữa được rất tốt.
-Cô lừa tôi à?! Cho dù cô học y từ trong bụng mẹ, còn trẻ tuổi như vậy làm sao có khả năng chữa bệnh lợi hại như vậy được?
Mẹ Diệp Thanh nói.
Dương Tử Mi nhìn sắc mặt bà rồi nói:
-Dì à, có phải dì bị sỏi thận không ạ? Cho nên ngày nào cũng bị đau eo?
Mẹ Diệp Thanh quát mắng Diệp Thanh:
-Làm sao cô biết được? Diệp Thanh nói cho cô à? Con bé này thật là, chuyện gì trong nhà cũng nói cho người ngoài.
-Chị ấy không phải người xấu.
Ánh mắt Diệp Thanh cố chấp nhìn mẹ cô bé:
-Con tin chị ấy!
Dương Tử Mi tha thiết nói:
-Dì ơi, bệnh sỏi thận của dì ít nhất đã mười năm rồi! Dì tin lời cháu đi, bây giờ cháu sẽ chữa cho dì một chút, nếu chữa không hết cháu sẽ không dám mang theo Diệp Thanh nữa.
Nếu có thể chữa khỏi bệnh sỏi thận cho dì, hi vọng dì tin cháu, thu dọn một ít đồ đạc cho Diệp Thanh để cháu dẫn Diệp Thanh đến nhà cháu ở.
Mẹ Diệp Thanh nhìn cô, duỗi tay sờ eo mình.