>
Chỉ lát sau Dương Tử Mi đã hòa nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người, cùng mọi người chuyển từng thứ đồ nướng một vào bãi nướng bên trong.
Dựa theo vị trí ngồi trước đây của mọi người, Hạ Mạt chia số người trong lớp ra thành mấy tổ, cứ sáu người một tổ.
Sau khi chuẩn bị xong dụng cụ nướng, đốt cháy than để nướng lên, mọi người bắt đầu không nhịn được mà xiên các loại cánh gà mình thích vào dĩa nướng, sau đó bắt đầu nướng.
Đời trước, khi trộm được gà Dương Tử Mi cũng chỉ tùy tiện rắc chút muối lên rồi nướng ăn, mục đích chỉ là làm no bụng vì thế chỉ cần nướng chín đồ ăn là được, căn bản không hề để ý hay nghiên cứu đến gia vị hay độ lửa gì đó.
Kiếp này, cô cũng không có tài nấu nướng gì mà chỉ việc ngồi không hưởng lộc, chờ Sadako nấu cơm cho cô ăn thôi.
- Tử Mi, bạn chưa nướng đồ nướng bao giờ à?
Bạn cùng bàn của cô - Hoàng Nhất Phong thấy cô cầm cánh gà, dáng vẻ hơi do dự bèn vội vàng hỏi.
- Ừ, đây là lần đầu tiên mình nướng như thế này nên vẫn chưa hiểu.
Dương Tử Mi gật đầu trả lời.
- Bạn cầm cái này đi, mình vừa tẩm tương lên rồi đó.
Hoàng Nhất Phong đưa cái xiên cánh gà đã được tẩm ướp đầy đủ mà mình đang cầm trên tay kia cho Dương Tử Mi.
- Cảm ơn bạn.
Dương Tử Mi không đành lòng từ chối ý tốt của cậu bạn đó nên đành nhận lấy cái xiên gà kia.
Sau đó Hoàng Nhất Phong cầm một cái xiên gà khác lên, dạy cho cô cách nên tẩm ướp gia vị thế nào, trong quá trình nướng cần phải chú ý đến những gì.
Dương Tử Mi lắng nghe vô cùng chăm chú vì thế lần này cô nướng rất dễ dàng, trong chốc lát đã nướng xong cái cánh gà đầu tiên rất thành công.
Ngửi thấy mùi thơm từ xiên cánh gà truyền đến, cô có chút cảm giác không nhịn được mà muốn ăn ngay.
- Mình nướng được rồi!
Hạ Mạt hoan hô một tiếng sau đó cầm xiên cánh gà đã nướng xong kia đi đến trước mặt Tần Khải Văn:
- Thầy Tần, mời thầy cái xiên cánh gà đầu tiên em nướng ạ, em cảm ơn thầy đã hết lòng dạy dỗ chúng em suốt một năm qua.
Tần Khải Văn nhận lấy không chút khách sáo, anh nói:
- Cảm ơn lớp trưởng Hạ của lớp ta nhé, các em đều tốt nghiệp cả rồi, sau này nếu gặp lại chúng ta đều là bạn, không cần phải gọi anh là thầy nữa đâu, nghe khách sáo lắm.
- Vậy em gọi anh là anh Văn nhé, he he.
Hạ Mạt cười nói.
- Được chứ.
Tần Khải Văn gật đầu một cách sảng khoái:
- Tháng sau thầy kết hôn, mời cả lớp ta cùng đến tham gia, không ai được phép vắng mặt đâu nhé!
- Woa, thầy, thầy sắp kết hôn sao? Chúc mừng, chúc mừng thầy!
Nghe vậy những bạn học khác rối rít vây lại, chúc mừng anh.
Tần Khải Văn nhìn Dương Tử Mi một cái rồi nói:
- Thầy ấy à, thầy có thể kết hôn được đều là nhờ bà mai Tử Mi cả đấy.
- Hả? Tử Mi làm mai cho anh sao? Là cô gái nào thế?
- He he, đây là bí mật.
Tần Khải Vắn giả bộ thần bí nói.
- Em biết rồi, em biết tại sao thầy có thể cho phép Tử Mi nghỉ học không đến lớp rồi, thì ra là vì bạn ấy đã tìm vợ cho thầy!
Hạ Mạt cố ý bày ra dáng vẻ như vừa bừng tỉnh hiểu ra, gật gù nói.
Sau đó các bạn học khác cũng bắt đầu phụ họa, bầu không khí ồn ào rộ lên từng trận vui vẻ.
Xiên cánh gà trên tay Dương Tử Mi cũng đã nướng chín.
Nhưng cô không ăn nó mà đưa nó cho Tần Khải Văn:
- Thầy Tần, thầy nhận cánh gà của Hạ Mạt rồi thì thầy cũng phải nhận cánh gà của em! Đây là cái cánh gà đầu tiên em làm trong đời đấy!
- Woa, thầy có lộc ăn ghê, được ăn cái cánh gà đầu tiên Tử Mi làm trong đời cơ!
Các bạn học khác kêu lên với sự hâm mộ.
- Đúng vậy, đúng vậy, vì thế cho dù có no đến chết thì thầy cũng phải ăn hết cái cánh gà này!
Tần Khải Văn cười to sau đó cầm lấy cánh gà gặm, hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ và thần thái nghiêm túc của thầy giáo khi ở trong lớp học, cười vô cùng sung sướng vui vẻ, kể vô số chuyện cười thú vị, chọc cho tất cả mọi người cười ầm lên hết trận này đến trận khác.