>
Dương Tử Mi vô lực ngồi bệt xuống dưới tán cây, nhìn về những khuôn mặt tràn đầy ngây thơ vui vẻ của các bạn học ở phía xa, đáy mắt cô lại là một mảnh hoang tàn, trái tim đau xé như bị vỡ thành vô số mảnh vụn.
- Tử Mi, bạn sao thế?
Lúc này, Hạ Mạt cầm một lon bia đi tới, hỏi với vẻ ân cần.
Cô đưa tay sờ lên trán Dương Tử Mi, cảm giác cả người cô ấy lạnh như băng:
- Không phải là bạn bị bệnh đấy chứ?
Dương Tử Mi lắc đầu.
- Vừa rồi là điện thoại của ai thế? Rõ ràng khi nhận bạn rất vui vẻ, tại sao bây giờ lại trở nên thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bạn nói cho mình nghe đi, cho dù mình không thể giúp được gì thì mình cũng có thể làm thùng rác cho bạn trút ra, nói ra sự thống khổ của mình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đấy.
Hạ Mạt vừa nói vừa đưa tay ôm lấy bả vai của cô.
Dương Tử Mi tựa đầu vào vai Hạ Mạt một cách vô lực, yên lặng không lên tiếng.
Cô không biết nên nói chuyện này với Hạ Mạt thế nào.
Tất cả vẫn chỉ là suy đoán của cô.
Ngày mai Long Trục Thiên sẽ trở về, vẫn nên đợi anh ấy trở về rồi hỏi thẳng vậy.
Nhưng cô thật sự không tự tin như thế, lòng cô rối bời vô cùng.
Thấy cô vẫn im lặng, Hạ Mạt cũng không nói gì nữa mà chỉ mặc cho cô tựa đầu vào vai mình, bàn tay liên tục vỗ nhẹ vào vai cô.
Đây chính là sức mạnh của tình bạn.
Không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần cứ yên lặng ở bên cạnh nhau như thế cũng có thể khiến cho người đang đau khổ không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa.
Lúc này, điện thoại của Dương Tử Mi lại vang lên.
Cô tưởng là Long Trục Thiên gọi đến nên vội vàng bấm nghe máy, nhưng không ngờ lại là mẹ cô.
- Nữu Nữu, con đã về nhà chưa?
Trong giọng nói của Hoàng Tú Lệ xen lẫn chút bất lực.
- Vẫn chưa ạ, con vẫn đang ở cùng với bạn.
Dường như đoán được tại sao mẹ lại gọi điện cho mình, Dương Tử Mi trả lời với vẻ lười nhác.
- Nữu Nữu, bất kể thế nào thì thôn Hoàng cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ, bây giờ tình hình khó khăn như vậy, cậu con cũng biết sai rồi, hôm nay cậu con đã nói rất nhiều lời hay trước mặt mẹ, con hãy tha thứ cho cậu đi.
Hoàng Tú Lệ nói với vẻ thận trọng.
Lúc này Dương Tử Mi đang vô cùng tâm phiền ý loạn, căn bản không hề muốn nghĩ ngợi gì đến chuyện của thôn Hoàng.
Khi đó, chính là vì đồng ý với mẹ sẽ đi thôn Hoàng, từ đó không thể ở bên cạnh Long Trục Thiên nhiều hơn một chút nên mới dẫn đến chuyện sự phân ly vội vàng của hai người.
Bây giờ, cho dù trời có sập xuống cô cũng không muốn nhúng tay vào nữa.
Cô chỉ muốn biết rõ rốt cuộc người phụ nữ nói chuyện ở đằng sau Long Trục Thiên có quan hệ gì với anh thôi.
Những chuyện khác, ngoại trừ chuyện của sư phụ ra đều không quan trọng.
- Mẹ, con biết rồi.
Cô không nhịn được trả lời:
- Bây giờ con bận lắm, không nói chuyện với mẹ nữa đâu.
- Nữu Nữu, con đừng cúp điện thoại vội, cậu con vẫn đang chờ câu trả lời của con mà.
Cậu con hỏi khi nào con có thể đến thôn Hoàng một chuyến, nếu không cậu ấy sẽ không thể trở về thôn được.
Cậu con còn nói là mọi người trong thôn đều chỉ trích cậu ấy, vứt những thứ rác rưởi bẩn thỉu khắp nhà cậu ấy, các em họ của con cũng bị người ta bắt nạt khắp nơi.
Hoàng Tú Lệ vội vàng nói.
- Đáng đời.
Mẹ, mẹ đừng quên trước đây cậu ta đối xử với con như thế nào.
Cậu ta đã không để ý đến tình thân máu mủ thì tại sao chúng ta phải suy nghĩ?
Dương Tử Mi nói với giọng điệu lạnh lùng.
- Nữu Nữu, cậu con đã biết sai rồi.
Bất kể thế nào thì cậu ấy đều là cậu của con, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cậu ấy như thế được.
Hoàng Tú Lệ thở dài nói.
- Vâng, con biết rồi, chờ con rảnh thì nói sau, mấy ngày nay tạm thời con không có thời gian về thôn Hoàng, con còn có việc quan trọng.
Mẹ bảo cậu về đợi đi, con không thích nhìn thấy mặt cậu ta trong nhà mình.
Nói xong, Dương Tử Mi cúp luôn điện thoại, cảm giác còn tâm phiền ý loạn hơn.