>
Sau khi cúp máy, nghĩ đến thái độ thô bạo và sẵng giọng của mình với mẹ, cô lại cảm thấy sai lầm, có chút áy náy, vì thế cô lập tức gọi lại cho mẹ.
- Mẹ à, con xin lỗi, vừa rồi không phải con nổi giận với mẹ đâu, mà là con vừa gặp phải chút chuyện phiền lòng nên tâm trạng có chút không tốt thôi.
Dương Tử Mi lập tức xin lỗi mẹ.
Hoàng Tú Lệ hỏi với vẻ ân cần, khẩn trương:
- Không sao, Nữu Nữu, đã xảy ra chuyện gì sao? Con cãi nhau với bạn bè à?
- Không phải, mà là con có chuyện khác.
Cụ thể thì con không muốn nói nhiều.
Về phần thôn Hoàng bên kia thì chờ sau khi con giải quyết xong chuyện trước mắt rồi nói sau.
Huống hồ bây giờ ngày nào con cũng phải châm cứu cho Tống tiên sinh, Tiểu Kim và Diệp Thanh cũng phải chữa trị hàng ngày, con thật sự không thể phân thân để đến thôn Hoàng nổi.
Chờ một tháng sau rồi tính tiếp nhé mẹ.
Dương Tử Mi nói với giọng điệu bình thản.
- Được, mẹ sẽ nói với cậu con, con cứ giải quyết chuyện của mình trước đi.
- Tiểu Kim và Diệp Thanh ở nhà đã quen chưa?
- Diệp Thanh chơi rất thân với bọn Tử Hi, còn Tiểu Kim thì vẫn khá cô độc, nhưng nhìn qua trông vẫn rất vui vẻ, nó khá là ỷ lại vào Diệp Thanh và bà nội con.
- Vậy thì tốt rồi, mẹ với bà nội vất vả rồi.
Con cúp máy đây, có chuyện gì thì nói sau nhé mẹ.
- Ừ, con cứ chơi vui vẻ đi, cố gắng đừng nghĩ nhiều đến những chuyện không vui kia nữa nhé.
Hoàng Tú Lệ dặn dò xong rồi cúp điện thoại trước.
Hạ Mạt vẫn luôn ở bên cạnh cô hỏi với vẻ nghi hoặc.
- Nhà bạn có chuyện rắc rối à?
- Chuyện rắc rối này không tính là gì cả.
Dương Tử Mi lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao một lát rồi đứng lên, nói:
- Bây giờ mình phải trở về chuẩn bị chút chuyện, không ở lại chơi đến cùng với mọi người được rồi.
Hạ Mạt gật đầu nói:
- Được rồi, nhìn bộ dáng của bạn cũng không còn tâm trạng để chơi tiếp nữa đâu.
Bạn về trước đi, mình là lớp trưởng nên không thể rút trước được mà phải ở lại đến cuối cùng.
- Bạn nói với thầy Tần và các bạn một tiếng giùm mình nhé, mình không lại đó chào nữa mà về luôn đây.
- Ừ, bạn lái xe cẩn thận!
Trong con ngươi đen nhánh của Hạ Mạt tràn đầy sự khích lệ, cô nhìn Dương Tử Mi nói:
- Bất kể gặp phải khó khăn gì, bạn phải tin tưởng là đều có thể vượt qua được! Thân là bạn của bạn, mình sẽ luôn ở phía sau cổ vũ tinh thần cho bạn!
- Cảm ơn bạn.
Dương Tử Mi vô cùng cảm động, cô ôm Hạ Mạt thật chặt rồi sau đó lặng lẽ rời khỏi bãi nướng, đi đến bãi đỗ xe chuẩn bị đi về.
Sau đó cô bị mấy thanh niên say rượu chặn đường.
Một thanh niên đi lên phía trước cười đùa cợt nhả, mồm miệng đầy mùi rượu:
- Em gái, em đến đúng giờ thật đấy! Đi chơi với bọn anh đi, được không?
Dương Tử Mi tức giận, nói:
- Cút!
- Hây dô, tính tình của cô em này ghê thật nhỉ, đi chơi với các anh cưng sẽ được lợi lắm đấy.
Nhìn xem, con xe khủng kia chính là của anh, anh có thể lái nó đưa cưng đi hóng gió, để người khác hâm mộ cưng đến chết luôn.
Không ngờ thanh niên đó lại chỉ vào đúng chiếc xe Landrover của Dương Tử Mi, nói:
- Cưng thấy con xe quân đội kia chưa? Anh đây là con trai của đại tướng, là con nhà giàu chính hiệu đấy.
Đi theo anh, cưng có thể ăn ngon uống say, anh sẽ cho cưng hưởng thụ đến chết thì thôi.
Nghe vậy Dương Tử Mi buồn cười nhìn vào anh ta:
- Được thôi, nếu anh có thể lôi chìa khóa của con xe đó ra.
Lập tức, tên thanh niên kia móc cái chìa khóa xe gắn máy từ trong quần ra, lắc lư trước mặt cô:
- Cưng nhìn đi, chìa khóa đây.
Bây giờ cưng vui vẻ với mấy anh một chút sau đó anh sẽ lái xe đưa cưng đi hóng gió, cho cưng làm bạn gái của anh.
- Không có hứng!
Khuôn mặt Dương Tử Mi tràn đầy vẻ lạnh lùng, cô nói:
- Còn nữa, tôi muốn nói cho anh biết là, cái chìa khóa này của anh là chìa khóa xe máy, còn chìa khóa của con Land Rover bên đường kia là cái này.
Nói xong, cô móc chìa khóa ra quơ quơ trước mặt mấy tên kia.