Dương Tử Mi hỏi:
- Đúng rồi Tiểu Thiên, gần đây em có phát hiện Sadako trông rất lạ không? Vừa rồi chị nhìn thấy cô ấy đang ngồi ngẩn người trong đình viện khóc, không còn là Sadako không có tư tưởng, chỉ biết đến chủ nhân như trước đây nữa.
Điều này khiến chị cảm thấy rất bất an, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không.
Tiểu Thiên im lặng hồi lâu rồi gật đầu nói:
- Ừm, đúng là Sadako không còn giống trước đây nữa.
Trên người cô ấy có một cỗ khí tức kỳ lạ, cũng thường xuyên khiến em cảm thấy rất bất an, giống như một con dã thú đang ẩn mình, có thể phá lồng giam xông ra cắn người khác bất cứ lúc nào vậy.
- Chị cũng có cảm giác như thế.
Dương Tử Mi nhìn Tiểu Thiên:
- Em nói xem, chị nên đối xử với Sadako như thế nào mới được đây? Đối với chị mà nói rốt cuộc cô ấy là nguy hiểm hay là vẫn an toàn? Chị thật sự hối hận trước đây đã nghe lời sư phụ, cắt máu lập khế ước chủ - nô với cô ấy.
- Có lẽ sư phụ chị khi đó không phải là sư phụ chân chính của chị.
Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Tóm lại bất luận thế nào chị cũng phải nhớ kỹ lời nói của bà cụ kia, phải luôn để tâm, không được đưa dùi tinh mang cho cô ấy.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Ừ.
Tiểu Thiên nghiêng đầu, nói với vẻ nghi hoặc:
- Chị, mấy ngày nay thân thể của em thay đổi rất nhiều, dường như có thể hấp thu linh khí của trời đất bất cứ lúc nào ấy.
Còn có một vài phương pháp tu luyện kỳ lạ cũng xuất hiện trong đầu em nữa.
Em tu luyện thử thì thấy hiệu quả vô cùng tốt.
Em thật sự không biết rốt cuộc thân phận trước kia của em là gì, tại sao lại có thể gặp được kỳ ngộ như thế.
- Thảo nào gần đây linh khí trong nhà giảm bớt nhanh chóng, thì ra là do tên tiểu quỷ này hấp thu.
Dương Tử Mi cười cười, đưa tay sờ lên đầu nó:
- Dù sao thì Tiểu Thiên nhà chúng ta tuyệt đối không phải là người bình thường, trong tương lai nhất định sẽ có một ngày em khôi phục lại trí nhớ, khôi phục lại thân phận, sau đó dọa chị một trận chết khiếp.
Tiểu Thiên nở một nụ cười hồn nhiên, nói:
- Cho dù em có là Ngọc Hoàng đại đế thì em vẫn là Tiểu Thiên của chị.
- Đúng vậy, đúng vậy, ha ha, có thể có Tiểu Thiên ở bên cạnh chị, thật sự là vô cùng may mắn.
Dương Tử Mi nói những lời từ tận đáy lòng mình.
Từ trước đến này Tiểu Thiên mới thật sự là người tâm linh tương thông với cô, là người cùng cô bài ưu giải nạn, là người cho cô biết cô không phải là một người cô độc trên cõi đời này.
Sau khi nói chuyện một hồi với Tiểu Thiên, thấy nó bắt đầu mệt mỏi, Dương Tử Mi bèn đắp chăn lên cho nó rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc này Sadako không còn ngẩn người trong đình viện nữa.
Mà đến lượt Dương Tử Mi ngồi ở vị trí Sadako vừa ngồi khi nãy, ngẩn người.
Giống như Sadako, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt mê mang mờ mịt.
Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cô phát hiện những ngôi sao mà cô ngửa đầu nhìn lên từ góc độ này hình thành nên một cái ngũ mang tinh (ngôi sao năm cánh) thật to, chợt sáng chợt tắt.
Trong lòng cô chợt động.
Thì ra Sadako đang nhìn cái này!
Rốt cuộc cái ngũ mang tinh trời sinh kia đã có từ trước, hay là nó ẩn chứa bí ẩn gì?
Cô không nghĩ thuật Âm Dương có thể lợi hại đến mức có thể thay đổi được vị trí sắp xếp của các ngôi sao.
Cô ngưng thần nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó lại cảm thấy cái ngũ mang tinh đó bắt đầu di động.
Những ngôi sao đó lưu động theo một quỹ đạo xung quanh ngũ mang tinh như dòng nước chảy, mà ở giữa dòng lưu động đó hình thành nên một vòng xoáy lớn, giống như một cái lỗ đen muốn cắn nuốt hết mọi thứ trên thế gian này.
Không thể nào!
Cô khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào nó một lần nữa.
Bầu trời sao kia đã dừng lưu động, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dạng cái ngũ mang tinh kia lặng lẽ lóe lên tinh mang giữa màn trời đen, giống như viên Tinh Mang Toản đang nằm trong trữ giới của cô vậy.
Nếu như không phải cố kỵ Sadako, cô thật sự muốn lấy viên ngũ mang tinh kia ra giơ về phía bầu trời sao xen xem có xảy ra cảm ứng gì hay không.