- Mỗi người đều có số mệnh riêng, trước kia quả thật ông không đúng, nhưng mà, những năm qua, ông vẫn luôn không ngừng sám hối, muốn sửa chữa lỗi lầm của mình, huống hồ, đó là việc lúc trẻ khi chưa trải sự đời, ông cũng không cần phải quá tự trách.
Số mệnh của ông ta vốn đã không tốt, có lẽ là do mẹ của ông ta.
Mẹ của ông ta phá hoại cuộc sống hôn nhân của ông, vì thế, tội nghiệt này chuyển dời lên người ông ta, bắt ông ta phải gánh chịu.
Dương Tử Mi an ủi:
- Dù sao thì tôi chỉ bấm đốt tay tính toán bát tự ngày sinh một chút thôi, còn phải kết hợp với những phương pháp khác nữa, ông không cần lo lắng vội.
Dương Tử Mi bảo Hoắc Văn Hoa báo lại bản mệnh của em trai ông, sau đó cô lấy côn gỗ đè lên chiếc tã lót trẻ em kia, bắt đầu tính toán lần nữa.
Lần tính toán này phức tạp hơn một chút, cô tính toán khoảng hai mươi phút mới đưa ra kết luận:
- Em trai ông Hoắc Văn Võ quả thật dữ nhiều lành ít rồi, hơn nữa linh hồn còn không được yên bình, bởi vì không tìm thấy được chốn về.
- Dương đại sư, xin cô hãy giúp tôi tìm xem hiện giờ nó được chôn ở đâu, tôi sẽ đưa nó vào từ đường của Hoắc gia chúng tôi, không để nó trôi dạt vất vưởng nữa.
- Hoắc tiên sinh…
Dương Tử Mi cười khổ một cái:
- Tìm người chết còn khó hơn tìm người sống hàng trăm lần, huống hồ gì, lại còn là cô hồn.
- Tôi không thể lại để cho nó trở thành cô hồn nữa, Dương đại sư, bất luận thế nào, tôi cũng muốn tìm được nó, để nó nhận tổ quy tông, còn có con cái của nó nữa, tôi muốn bù đắp tội lỗi của mình, xin cô hãy giúp tôi, dù có phải trả giá thế nào tôi cũng đồng ý làm.
Hoắc Văn Hoa cầu xin.
- Tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức thôi.
Dương Tử Mi nhìn thấy gương mặt lo lắng của ông liền biết vì lỗi lầm với em trai ngày đó mà lương tâm ông ấy đã bị giày vò rất nhiều.
- Vậy xin cô hãy cố hết sức, nếu như cuối cùng quả thật không tìm được thì cũng có thể chấp nhận số mệnh thôi.
- Hoắc Văn Hoa nhìn cô với ánh mắt khẩn thiết, ông nói.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Muốn luận ra điều này thì tôi cần phải bế quan tính toán mấy ngày, ít nhất phải tiêu hao một nửa nguyên khí và tinh thần của tôi thì mới có thể tìm ra được chút tung tích.
Nhưng mà, Hoắc tiên sinh, bây giờ tôi vẫn còn chuyện rất quan trọng phải làm, tạm thời không thể bế quan tính toán giúp ông được, xin ông đợi tôi mấy ngày, chỉ cần tôi có thể rút ra được thời gian thì tôi nhất định sẽ giúp ông đầu tiên.
- Được, vậy thì trăm sự chỉ có thể nhờ Dương đại sư cô rồi.
Hoắc Văn Hoa cũng không dám ép cô giúp ông ngay lập tức.
Vạn nhất làm cho cô tức giận rồi thì đúng là thiệt lớn.
- Ừm.
Dương Tử Mi gật đầu, đứng dậy nói:
- Hoắc tiên sinh, hôm nay tôi quả thật phải đợi một người quan trọng, bây giờ tôi chỉ có thể tiễn khách thôi, thất lễ rồi, xin ông đừng trách.
- Ha ha, tôi không trách cô đâu, vậy tôi đi đây.
Hoắc Văn Hoa cười lớn.
Ông nhìn thấy Dương Tử Mi trang điểm kĩ càng liền đoán ngay được người mà cô ấy đợi là ai, ông cũng không tiện ở lại đây làm kì đà cản mũi nên bèn cáo từ rời đi.
Sau khi Hoắc Văn Hoa đi về, Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Long Trục Thiên, xem xem anh đã mở máy chưa.
Di động vẫn trong trạng thái tắt máy, cũng không nhìn thấy có bất cứ tin nhắn trả lời nào, không biết là do anh đang ngồi trên máy bay hay là do anh ấy vẫn đang tắt máy.
Chắc là sẽ không có chuyện anh ấy không thể ngồi máy bay trở về đúng hẹn đâu nhỉ?
Trong lòng Dương Tử Mi có chút thấp thỏm.
Sẽ không đâu, anh ấy nhất định sẽ về đúng giờ.
Cô lại an ủi bản thân mình như thế.
Cho dù có tự an ủi như thế thì trái tim của cô cũng không thể bình tĩnh lại được, cô ra đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào dòng xe cộ qua lại trên đường.
Cô rất hy vọng có thể nhìn thấy chiếc Hummer của Long Trục Thiên từ bên kia đường đi tới đây!
Nhưng, cô đợi ròng rã cả buổi sáng, đợi đến khi cô sắp biến thành hòn Vọng phu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu cả.