- Đồ ngốc!
Long Trục Thiên giơ tay ra vuốt mũi nhỏ nhắn của cô một cái:
- Quyền lực thì có là gì chứ! Thứ anh muốn chỉ có em mà thôi!
Nghe anh nói như thế, trái tim nặng nề rối như tơ vò của cô bỗng chốc như nở hoa.
Có được lợi này của anh thì cô đã thấy đủ rồi!
- Vậy anh có còn phải về Mĩ nữa không? Lúc trước anh có nói, nghỉ hè sẽ cùng em tới Mạc Bắc, tới Châu Tây đấy.
Bây giờ, em nghỉ hè rồi.
Dương Tử Mi nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy khát vọng.
Cùng anh đi du lịch là tâm nguyện và mơ ước lớn nhất của cô, cô thật sự hi vọng anh sẽ đồng ý, như vậy thì cô sẽ trải qua một kì nghỉ hè thật trọn vẹn rồi.
Long Trục Thiên nhìn cô thật sâu, dưới đáy mắt anh xẹt qua nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng anh ôm lấy cô, hổ thẹn nói:
- Xin lỗi em, bây giờ thì chưa thể.
Trái tim của Dương Tử Mi lại trầm xuống.
- Không phải anh nói muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ để ở cùng em sao? Tại sao vẫn chưa thể vưt bỏ chuyện quay lại Mĩ? Chăng lẽ, anh không nỡ buông bỏ Teresa sao?
Dương Tử Mi hỏi với vẻ tủi thân.
- Không phải như thế, Mi Mi, đối với anh, Teresa chỉ là con gái của Đức giáo hoàng mà thôi, còn quyền lực, không phải anh nói từ bỏ là có thể từ bỏ được, dưới trướng của nah còn mấy chục nghìn anh em, nếu như anh từ bỏ quyền lực trong tay mình thì đồng nghĩa với việc anh từ bỏ bọn họ, có khả năng tất cả họ sẽ bị Reeves giết sạch.
Mi Mi, ở thế giới này, có quá nhiều việc không do mình làm chủ.
Em cho anh một năm, để anh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, lật đổ Reeves, để Arnold hoàn toàn thay thế anh bảo vệ những anh em đó thì anh mới thật sự được giải thoát, thật sự trở lại bên cạnh em, nếu không thì, anh không thể là chính mình được.
Long Trục Thiên thống khổ nói, đây là lần đầu tiên anh nói rõ hoàn cảnh của mình với Dương Tử Mi, nói rõ điều bất đắc dĩ của anh với cô.
Dương Tử Mi nghe xong thì nhìn vào đôi mắt ngập tơ máu của anh, nhìn vào biểu cảm tràn đầy hổ thẹn của anh.
Cô không biết Đức giáo hoàng là ai, không biết Reeves là ai, không biết tại sao khi anh ấy mất đi quyền lực thì mấy chục ngàn anh em dưới trướng anh ấy lại bị giết chết, nhưng mà, cô biết, anh ấy phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề, trách nhiệm này còn nặng hơn cả tình yêu giữa hai người họ.
Nếu như đổi lại cô vào vị trí này thì cô cũng không thể làm gì.
- Trục Thiên, em hiểu anh!
Dương Tử Mi đưa tay giờ lên gương mặt của anh:
- Sao anh không nói sớm cho em biết? Nếu anh nói sớm thì em sẽ không ngay nào cũng ngờ vực vô căn cứ, lo được lo mất với anh.
- Anh không muốn để em biết quá nhiều, bất luận là Đức giáo hoàng hay là Reeves, thì cũng không phải là người đơn giản, nếu em biết quá nhiều thì em sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, anh cũng không muốn em phải lo nghĩ nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt cảm thông thấu hiểu của cô, trái tim Long Trục Thiên tràn đầy sự ngọt ngào dịu dàng.
- Anh không nói thì em sẽ càng lo hơn, Trục Thiên, anh phải biết, em cũng không phải là một người đơn giản, em có khả năng tự bảo vệ cho mình, em cũng không sợ nguy hiểm, em chỉ sợ không có tin tức của anh mà thôi.
Dương Tử Mi nhìn anh, nói một cách chân thành:
- Trục Thiên, sau này có chuyện gì thì hãy để chúng ta cùng đối mặt, chỉ cần là việc của anh thì bất luận thế nào, em cũng tình nguyện tiếp nhận.
Long Trục Thiên cảm động kéo cô vào trong lòng:
- Xin lỗi em, vốn anh muốn nâng niu em trong lòng bàn tay, bảo vệ em giống như bảo bối, nhưng mà lại không như mong muốn, làm cho em lo lắng hãi hùng vì anh.
- Em tình nguyện.
Dương Tử Mi ngước đôi mắt đen của mình lên nhìn anh, nói:
- Hơn nữa, em cũng tin rằng, anh cũng nguyện ý lo lắng vì em, không e sợ bất cứ nguy hiểm gì đến từ chỗ em.
- Ừm
Long Trục Thiên ôm chặt lấy cơ thể mềm mai của cô.
Anh cảm thấy mình thật sự may mắn, người mà anh yêu là cô, một cô gái kiên cường, hiểu anh như thế, khiến anh không có nỗi lo về sau.