Nhìn thấy Long Trục Thiên ngủ say bên cạnh mình, Dương Tử Mi rất thỏa mãn, có điều, cô không muốn chợp mắt dù chỉ một khắc.
Cô phải quý trọng từng giây từng phút được ở bên anh.
Bởi vậy, cô vẫn cứ ngắm nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt đã trở nên gầy gò nhưng vẫn đẹp trai như trước của anh, ngắm nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của anh, lông mi dài, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím, chiếc cằm gợi cảm, còn có yết hầu làm cô muốn cắn một miếng nữa…
Có lẽ là do trong lòng người đang yêu thì người yêu của mình là đẹp nhất.
Tất cả của anh, dù chỉ là một sợi tóc cũng khiến cô cảm thấy hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức cô muốn biến anh ấy thành một bức họa rồi treo trên tường.
Đúng rồi, mình không có ảnh của anh ấy, sao không thầm chụp ảnh anh ấy đang ngủ chứ?
Còn nữa, đợi ngày mai anh ấy tỉnh dậy, nhất định phải bảo La Anh Hào chụp cho họ một bức ảnh chung mới được, cô nhớ hình như anh ta mang theo một chiếc máy ảnh, đã chụp không ít ảnh cho Lam Nha Nha rồi, hơn nữa còn là loại chụp ảnh lấy ngay của hãng Sony nữa, hiệu quả rất tốt.
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy đi gõ cửa phong La Anh Hào.
- Dương đại sư, nửa đêm canh ba rồi, em không ôm anh Long đẹp trai của em ngủ mà chạy đến gõ cửa phòng anh làm gì, anh sợ anh Long đẹp trai kia của em sẽ vặn gãy cổ anh mất.
La Anh Hào bất mãn lẩm bẩm.
- Em còn sợ Y Y nhà anh hiểu lầm đây này.
Dương Tử Mi lườm anh ấy một cái:
- Bớt nói nhảm đi, mau cho em mượn máy ảnh của anh dùng một lát đi.
- Khà khà, chẳng lẽ em định chụp ảnh thân mật với anh Long nhà em hả?
La Anh Hào cười bỉ ổi.
- Lượn! Anh bỉ ổi hạ lưu không có sĩ diện như thế, em sẽ nói với Y Y, để cô ấy không thèm quan tâm đến anh nữa.
Dương Tử Mi tức giận nói:
- Còn nữa, lập tức dọn khỏi nhà em, em sẽ không cho anh mượn phòng để ở nữa, anh phải biết là, Hoắc Văn Hoa đó nguyện bỏ ra tiền thuê bằng với khách sạn năm sao để thuê phòng của em đấy, anh ăn không ở không thì không tính làm gì, còn đùa giỡn với bạn thân của em, giờ còn hạ lưu bỉ ổi như thế, hừ hừ.
La Anh Hào vừa nghe thế liền thấy khẩn trương, anh ta vội vàng nói:
- Thật đúng là, người ta nói đùa không được sao? Giờ anh lấy máy ảnh cho em là được chứ gì.
- Lập tức lấy nhanh hết sức cho em, còn nữa, ngày mai nhớ chụp ảnh cho bọn em.
Dương Tử Mi lườm anh ta một cái, nói.
- Tuân lệnh, thủ trưởng!
La Anh Hào chào theo kiểu quân đội, nhanh chóng vào phòng lấy máy ảnh cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cầm máy ảnh về phòng nhưng lại bị Gia Cát Nguyệt cản đường.
Hôm qua, tên Gia Cát Nguyệt này mặt dày mày dạn ở lại đây.
- Hơn nửa đêm rồi, Gia Cát công tử không ngủ mà lại chạy ra đây làm hồn ma lang thang à?
Dương Tử Mi giễu cợt.
- Chỉ có em được làm hồn ma lang thang còn anh thì không được chắc?
- Đây là nhà em, em thích làm hồn ma lang thang thế nào thì cũng là quyền của em, còn một người khách như anh mà làm hồn ma lang thang thì không được hay lắm đâu.
- Được, em có lí.
Gia Cát Nguyệt không cãi cọ với cô mà nhìn chiếc máy ảnh trong tay cô, hỏi:
- Hơn nửa đêm rồi em cầm máy ảnh làm gì? Muốn chụp ảnh cho ai?
- Chụp ảnh cho Trục Thiên, em với anh ấy gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, nên em muốn chụp mấy bức ảnh để làm kỉ niệm.
Dương Tử Mi trả lời.
- Tử Mi, anh nói cho em biết một chuyện…
Vẻ mặt của Gia Cát Nguyệt có chút quái dị, anh nói:
- Trước kia, anh học cùng mẫu giáo với Long Trục Thiên, lúc mọi người chụp ảnh cả lớp, không biết tại sao ảnh của anh ấy lại luôn mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy một bóng trắng, trong khi hình của những người khác thì đều rất rõ ràng, điều này khiến thợ chụp ảnh buồn bực hồi lâu, nghĩ mãi không ra kĩ thuật của mình có chỗ nào sai sót, thế nên mới thu ánh sáng thành như thế.
Nhưng đây không phải là ngẫu nhiên, sau này anh cũng chụp ảnh riêng với cậu ấy, vẫn chỉ nhìn thấy một bóng trắng như cũ…